Trên vuông đất ngày xưa

Nhà đắp đất, mái rạ phong phanh dưới bóng tre gầy

Bếp vẫn ủ đỏ lòng ngày, đượm lửa

Cánh tay mẹ kê cho giấc mơ con bay qua ô cửa sổ

Vào trời xanh xa...

 

Đom đóm thắp đèn soi hoa gạo tháng ba

Cậu bé rời tay cha, đuổi cào cào châu chấu

Những con chữ đầu đời viết thơm trang vở mới

Một mảnh tuổi hồng, náo nức tiếng ve.

 

Nơi một chàng trai theo sóng ra đi 

Cỏ ven đê bâng khuâng xâu heo may vào thương nhớ

Đêm trằn trọc xa quê, nghe tiếng quê rất rõ

Như hương áo nâu trầm, như ánh mắt trong veo...

 

Nơi ấy, giờ chìm trong ồn ã tiếng người, xe

Những cao ốc xếp lô xô, nôn nao mùi phố thị

Cha mẹ hóa hương đồng theo mây về viễn xứ

Xộc xệch một mảnh chiều

Vùi lấp những ngày xưa.

 

Theo tiết tấu đời thường, xác đất cứ đổi thay

Nhưng mảnh hồn quê xin người đừng đánh mất

Liệu có ngày phải đốt đèn... đi tìm làng, tìm nước

Trong thăm thẳm những tầng sâu phủ kín dấu dày?