Tự trách dưới chiều quê
Ai gắp miếng hoàng hôn bỏ vào trong bát rượu
Diều căng dây đan yếm trắng cho chiều
Chuông từng giọt tan giữa trời cao vợi
Có giọt nào rơi xuống rượu trong veo?
Ta rưng rưng nhấp men đồng ấm lửa
Uống hồn quê thơm giữa bát sành
Chợt buốt nhói thời bon chen phường phố
Nửa đời ngưòi tóc bạc đuổi hư danh.
Cơm muối trắng,cá ngần,nước mát
Gió đằm khoang thuyền êm ả sông trong
Vó bè kéo căng vàng sắc ráng
Bao bạc tiền bỗng chốc có như không.
Đi suốt đời người mới nhận ra quê mẹ
Mảnh trăng cong vẫn mắc ngọn tre làng
Nơi tôm,cá nuôi ta từ tấm bé
Cây khế góc vườn kể chuyện túi ba gang.