Với sông Thao

Ngấm men xuân xanh mướt đôi bờ

Hoàng hôn tím chờ ai, dùng dằng trên mặt biếc

Sông Thao vắt giữa tháng ba,

Nước thong thả trôi xuôi,

                    Còn lòng ta thì cồn cào chảy ngược

Theo chiều về cập bến Âu Lâu.

 

Ta tự hóa phù vân một thời bỏ bến mải mê bay

Lỗi hẹn với vầng trăng non thượng nguồn đầu tháng

Bước chân em hay nhịp tim ta…  dùng dắng

Để con đò buồn neo phận cuối chân mây?

 

Cuống nhau ta, mẹ vùi trong ruột đất ven đê

Nên bươn trải nửa đời vẫn nguyên hồn Yên Bái

Thao thức với gió đêm dềnh dàng sông chảy

Hương tóc ai buông,

                     Thơm thả chân cầu…

 

Ta lại về với nhà ta bên bến Âu Lâu

Sau bạc phếch nửa đời, sông Thao thao thiết thế

Dẫu biết chẳng khứ hồi về được năm tháng cũ

Nhưng lòng vẫn đầy…

                        Ăm ắp sóng sông Thao.

                                      Bến Âu Lâu, năm Ất Mùi – mùa rét Nàng Bân