Vua Bà
Con đến đền Bà chẳng chẳng thấy bóng Ông
Sân vắng đìu hiu, then cài cửa khóa
Lá ngơ ngẩn ngóng chiều thu se gió
Nén hương cháy cô đơn
Thơm lệch nửa làng Diềm.
Lắng nghe trong rầu rĩ sóng sông
Giọt lệ nào kết thành câu Quan họ
Cầm lời hẹn như cầm nước chảy
Xót buốt bàn tay thấm đến nhão lòng
Thương chị Cả, anh Hai suốt kiếp đành lòng
Nhận một miếng trầu người,
Lại đầy thêm nỗi đau thương nhớ!
Còn tình yêu đợi chờ cần hơi thở
Tan hóa giữa sông Cầu như cá lội biệt tăm
Vẫn khép kín vòng quay vành nón Ba Tầm
Trái tim khóc trong ngực ngàn con trẻ
Lời Quan họ bắc cầu tình, sao có thể
Bởi dòng sông tình chẳng rộng một gang!
Bà đã về đâu nơi mây trắng khói sương
Để hồn phách mình nơi lặng im tượng gỗ
Và câu ca truyền đời thơm say như rượu
Tỉnh mộng… lại dâng nỗi tái tê lòng.
Làng Diềm, muà thu năm Quý mão