Nguyễn Đình Minh - Chùm trên "Nhà văn và tác phẩm" số 18.
Tạp chí "Nhà văn và tác phẩm" số 18 đã giới thiệu chùm thơ 5 bài của Nguyễn Đình Minh rút từ tập thơ "Thức với những tập mờ" đã xuất bản bới Nhà xuất bản Hội Nhà văn năm 2014. Các tác phẩm được in dưới đây do Nhà thơ Đặng Huy Giang tuyển chọn. Xin trân trọng giới thiệu cùng đọc giả.
Ngơ ngác …phố.
Huyện hóa quận, xã hóa phường
Mặc váy ngắn, đánh môi son em thành gái phố
Lũ trẻ xì xồ tiếng tây bồi, nhuộm mắt xanh, tóc đỏ
Cha tìm quán nước vối ven đồng
Gặp vị đắng cà phê.
Ngơ ngác lòng đường…một lũ bò bê
Những sợi rơm vẫn vương mặt lộ
Cầm những bó tiền, dày như tiền âm phủ
Mắt mẹ thẫn thờ
Lòng thắt nỗi âu lo?
Phố mới lên tầng mất dấu những bờ tre
Ruộng đã bán không còn tên làng cũ
Chợp mắt qua đêm biến thành người phố
Tỉnh dậy còn mơ … cót két vó bè!
Vết bùn chua vẫn vàng cáu mặt da
Sáng mở mắt phố ùa đầy nhức mắt
Ngột ngạt giữa chất chồng đồ đạc
Lòng khát khao trắng gió cánh cò.
Từ giã cuốc cày, chưa dứt nỗi đồng quê
Chông chênh giữa bốn bề người xe ồn ã
Con trâu cuối cùng chưa kịp rời khỏi phố
Nằm thần thờ nhai bóng trăng xanh.
Hải An- Hải Phòng 2004
Những hạt vàng ta buông bỏ
Bỏ lại một dải hoàng hôn như bài ca dao chín
Con tàu đè gió vút đi muốn cướp khoảng thời gian
Dòng người ken dày
Hối thúc những động cơ nuốt không gian
Quên một chiều thu vàng đang mọng.
Những ý nghĩ dồi chật khái niệm “tiền – hàng”
Những toan tính rối bời âm dương, phân số, hỗn số
Mắt hoá mù màu khi sương giăng như sữa
Hội đom đóm đã châm đèn
Kết hoa lửa trong đêm…
Vẫn còn chiếc xe ngựa theo gió trôi cạnh sườn non
Ông lão vuốt chòm râu nhuộm đầy trăng bạc
Suối du dương khoan thai
Khúc tình ca ngàn năm sơn cước
Lấp lánh những giọt sao xanh rơi trên cỏ đường mòn.
Cướp thời gian để kết thúc nhanh vào một không gian
Những bước chân dấn mình vào chiếc hang tâm trạng
Buông mất những ga vui
Những bến đậu đầy sắc màu trần thế
Hương hoa thơm thấm ướp từng giây
Và thời gian ánh vàng lấp lánh.
Đám ma thời công nghệ
Những tiếng kêu gào xé ruột xé gan
Phát ra từ một đĩa CD có kèm theo nhạc
Người quá cố nằm giữa thơm khói hương trầm
Và rất nhiều vòng hoa
Bung nở loẹt loè, vô cảm như cùng khuôn đúc.
Những khách viếng quanh quan tài
Quần áo là phẳng phiu như đi dự tiệc
Im lặng.
Nhanh.
Và không nước mắt.
Hình như nước mắt rơi cũng tổn hao một quỹ thời gian?
Gương mặt trong áo quan thoáng cười nhẹ màu son
Điếu văn tụng ca hết lời thống thiết
Những ngẫu nhiên biến thành tất nhiên bất diệt
Tròn trĩnh điểm mười.
Sau cái bấm nút và sau khoảng khắc lửa lò thiêu
Chuỗi sinh – lão – bệnh – tử kiếp người
Hoá những hạt tro gom vào trong bình gốm
Và hiện tại mờ dần
Muôn áp lực xô nghiêng, nhịp ngày mới lại lên
Bụi thời gian vùi những vòng tang trắng.
Cái tên riêng một đời người với tranh đấu nhục vinh
Tích lại thành mấy con số vô hồn: ngày giỗ
Trong tiết tấu của thời điện tử
Quá khứ, tương lai chạy bằng pin như ảo ảnh lịm dần.
Đã biến mất những cánh đồng tâm hồn
Những mầm xanh rất đời hình như không có thật
Bỗng thấy hoài nghi, người trong quan tài có chết
Còn những khách viếng đám ma
Có sống thật không?
Và những cánh hoa tâm linh
Vô hồn, phả vào không gian mùi hương nhựa (!)
Con tò he
Đôi bàn tay nghệ nhân trộn hương đồng vào bột nặn
Cùng gấc đỏ, lá riềng xanh, vàng sánh nước hoa hòe
Gạo nếp làng trắng một màu mây nõn
Thành thế giới muôn loài
Sôi một góc chợ quê
Ẩn chìm trong mỗi dáng tò he
Vơi đầy những nỗi niềm mưa nắng
Chú trâu nằm dưới gốc đa nhai bóng chiều đủng đỉnh
Con chim khát bầu trời
Giang cánh đợi bay đi…
Bao đêm một mình chong mắt nhớ ngày xưa
Những thần tiên làng quê đều tình sâu nghĩa nặng
Trong tâm trí ấu thơ đầy hoa và nắng
Kèn thổi tò…he… đằm gió vườn nhà.
Trở lại chợ phiên sau bươn trải giang hồ
Se thắt lòng… ngày sương rơi trắng tóc
Người cũ năm nào hồn tan vào mây nước
Bầy con giống ở nơi đâu
Chúng có kiếp luân hồi?
Vẫn gấc đỏ, lá riềng xanh…gió tất tả dưới trời
Hương thời gian rưng rưng mùi bột nếp
Bấm mãi đốt ngón tay, lần tìm những thăng trầm được mất
Tôi hóa tò he
Ngơ ngẩn giữa chợ chiều.
Thong thả ở dưới trời.
Mây trắng nâng núi lên trời cao
Ta nâng giấc say của mình trên lưng ngựa
Khoan thai theo sau trên con đường mướt cỏ
Em rực rỡ váy Mèo
Như cánh bướm vờn hoa.
Trôi xanh êm giữa rừng lá mở
Giấc mơ bồng bềnh theo sương thả chơi vơi
Có bình yên nào hơn được nằm trong mắt vợ
Tiếng khèn say dan díu lứa đôi?
Bậm bịch vó câu vỗ vào sườn đá
khói bếp xa xa…nhuộm tím nắng chiều
Rừng xao động, đào vương hồng mặt suối
Mùa cách mùa có mấy quăng dao
Trăng treo giữa võng đèo như trái chín
Đêm núi cao ai tẩm ướp hương hồi
Em ở ngay bên, mắt cười lúng liếng
Và thì thầm tiếng của em thôi
Ừ, gió cứ cô đơn bay mặc gió
Lửa rượu tình gọi núi kết đôi
Bếp nhà mình bên sườn non đang đỏ
Tựa vào em,
Thong thả ở dưới trời.