Bên bờ sông quê nội

Ngái nồng mùi phù sa

Chảy từ nguồn thời gian, trôi qua trang truyện cổ

Thầm lặng truyền sữa vào cỗi cằn châu thổ

Hòa cùng mồ hôi cha mẹ,

Trổ sáng những mùa xanh.

 

Đò xếp đằm hương quê, sông chảy ven làng

Vó bè cất đêm thâu được một vầng trăng bạc

Lội trong đồng dao tháng ba

Nắng đắng chân răng, mưa xót mắt

Áo đỏ cào cào đẫm hương cỏ may.

 

Dòng sông mấy bận lở bồi

Nước gầm gào rúng đê tháng bảy

Những cánh đồng hẹn mùa non bấy

Tức tưởi chết chìm trong tiếng lũ réo sôi.

Tháng tám trời chuyển heo may

Nỗi cơm áo mái quê rung như bão

Cha hoá tượng, ánh đèn dầu mờ tỏ

Tiếng điếu cày rít xé lòng đêm...

 

Giờ sông vẫn xuôi trôi vấn vít ven làng

Đò hoài niệm chở về miền thương nhớ

Em thuở đôi mươi tóc thề thơm trong gió

Nay búi lên thấp thoáng ánh chiều.

Dòng vẫn âm thầm chảy giữa lòng người

Mang theo những đám mây duyên nợ đời đắm đuối

Hạt phù sa xưa bật lên tiếng gọi

Câu đồng dao vẫn dùng dằng trên cỏ dải sông quê.