Hoa cỏ mỏng manh

Những lối mòn trong rừng già như mạng nhện đan kín

Ánh sáng giãy giụa hụt hơi tạo ra những bọng mù

Thoi thóp nhịp tim buồn của cỏ

Muốn rứt hồn mình ủ trong hoa

Nhờ gió, để bay lên.

 

Đại thụ ngàn năm vẫn che trời bằng bàn tay xoè tán

Thời gian xanh run đọng trong thế giới rừng

Kiếp cỏ lắt lay trong vòng tù hãm

Đau đớn đầu thai

Bên rìa vắng những lối buồn.

 

Thầm thĩ những nỗi cây làm không gian đặc lại

Những nhỏ bé cô đơn, những rầu rĩ  ép lên nhau

Rạc rũa những mảnh thân gầy

Vét cạn những khát khao

Ngóng đợi giọt mặt trời lọt khe bố thí.

 

Ánh sáng  không phát ra từ mặt đất

Nên những đại thụ chúa ngàn xanh

                       chẳng cần cong ngọn xuống bao giờ

Nỗi hoa cỏ mỏng manh bay lên

                         rồi tức tưởi rụng vào mờ mịt

Mơ hồ một tiếng vang duy vật

Nơi lối mòn duy tâm quanh co như chỉ rối bời.