Những lời khuyên trong gió vô cảm

 

Phật dạy gieo mầm hoa trên đá sỏi vô tri

Cho hương kết nhân hoà từ hỗn mang bóng tối

Chúa mang ánh sáng trời

Lọc máu loài người đang nhiễm hồn hoang thú

Nuôi cây yêu thương  để kết trái công bằng.

 

Loài người tạc vào thời gian những dòng kinh thánh

Cắt dán nó trong các buổi thuyết trình

Trích vào tuyên ngôn

Và để răn mình

Treo lên tường nhà khắc tâm làm bài học.

 

Mấy ngàn năm sau con người xưng thượng đế

Họ viết những kinh điển của mình

Lớp vỏ ngôn từ không khác gì lời chúa

Nhưng nội hàm đã bị đánh tráo trong màu mực loẹt loè.

Thế giới được soi bởi những mặt trời hư ảo

Chế từ máu lạnh trong những trái tim đen

Và đồng loại bị nhìn như muông thú.

 

Trong những mảnh trời cát cứ

Lẽ công bằng rơi đầu trước búa rìu nguỵ trang công lý

Cây yêu thương lụi tàn trên cánh đồng độc chất hồn người

Máu nhân hoà loang đỏ trời cùng tiếng nổ.

 

Rồi mấy ngàn năm sau

Khi nồi đau tạo thành địa chấn và nước mắt hoá sóng thần

Người ta lại nghĩ về Phật, Chúa

Những lời khuyên in long lanh trên chất liệu đắt tiền

Nhưng trái tim  đã đui mù và tấm lòng đóng dày băng giá

Không còn nhìn ra Phật, Chúa

Chỉ có quyển lịch rứt lòng mình mỗi ngày

Tiễn thời gian hành trình về nghĩa địa.