Những hạt vàng ta buông bỏ

Bỏ lại một dải hoàng hôn như bài ca dao chín

Con tàu đè gió vút đi muốn cướp khoảng thời gian

Dòng người ken dày

Hối thúc những động cơ nuốt không gian

Quên một chiều thu vàng đang mọng.

 

Những ý nghĩ dồi chật khái niệm “tiền – hàng”

Những toan tính rối bời âm dương, phân số, hỗn số

Mắt hoá mù màu khi sương giăng như sữa

Hội đom đóm đã châm đèn

Kết hoa lửa trong đêm…

                                                 

Vẫn còn chiếc xe ngựa theo gió trôi cạnh sườn non

Ông lão vuốt chòm râu nhuộm đầy trăng bạc

Suối du dương  khoan thai

Khúc tình ca ngàn năm sơn cước

Lấp lánh những giọt sao xanh rơi trên cỏ đường mòn.

 

Cướp thời gian để kết thúc nhanh vào một không gian

Những bước chân dấn mình vào chiếc hang tâm trạng

Buông mất những ga vui

Những bến đậu đầy sắc màu trần thế

Hương hoa thơm thấm ướp từng giây

Và thời gian ánh vàng lấp lánh.