Trong sóng thời gian
Người đàn bà héo úa vì những nếp nhăn
Người đàn ông âu lo thấy cằm xiên ra sợi râu bạc
Như con sóng thời gian gieo sự hoảng hốt
Hối thúc những khát vọng đen nảy mầm.
Nhưng trong sóng thời gian
Hoa vẫn dâng sắc hương, nở, tàn cùng mưa nắng
Tiếng chim vắt xanh lọc trong bầu trời.
Những bài thơ chiết ra từ trái tim
Đập kiêu hãnh qua miền bão dông, cay đắng
Vừa nhói đau, vừa phát sáng
Lấp lánh những vì sao hoá thân.
Thời gian
Có thể tù đọng nơi cõi lòng những hạt mưa ngâu
Tái tê trong những tinh thể đá lạnh
Đen đúa nặng nề đậu trên xác chiến tranh
Lười nhác, nghèo hèn ngủ vùi trong tầng mỡ bụng
Và vô nghĩa ký sinh trong vũng cạn tâm hồn
Thời gian
Có lúc hoá vàng ròng khi như bụi cát
Nhưng nó chưa bao giờ tuyên xưng mình là quan trọng nhất
Mà vô thanh vô hình.
Thời gian hòa nhập không gian
Khi sinh sôi chất sống, khi tụ hạt nảy mầm
Tặng sóng nhịp điệu và nụ cười cho đất.