Trà đêm Hồ Núi Cốc
Đất uống trăng và đắng chát nhuộm lá chè màu lục
Nắng sương chan nỗi cơ hàn đọng vị kết hương
Em hoá than hồng, đêm rét thấu Thái Nguyên
Ta lãng đãng say hương chè
Để tự giắng tơ tình Hồ Núi Cốc…
Những lá chè mọc sóng đôi bị ngắt
Đâu lá chồng, lá vợ ?
Đâu chàng Cốc, nàng Công?
Thân xác rã rời, nát tan vì chà xát.
Những mơn mởn vón đen thành khô đét
Bao căng tràn thiêu lửa hoá quằn queo…
Em tủm tỉm chế trà, nước ấp úng sôi theo
Chút bùa mê lúng liếng vào trong ấy
Đêm đỏ má, làn hương thơm sống dậy
Bầm dập nỗi đau chè
Tan thành nước ngát xanh trong
Một chút chát bâng khuâng,
Một chút đắng buồn thương
Còn vị ngọt đê mê đọng nơi cuống lưỡi
Ta uống lửa nồng, uống giọng em cười nói
Hồn trà phiêu diêu mặt đất hóa thiên đường.
Cứ ngỡ rằng tan chảy chẳng còn vương
Trong vòm họng sáng đèn xua bóng tối
Như nước chảy, mây bay, như gió thổi
Giữa cõi người
Từng chớp mắt hồi sinh?