Miền nghĩa địa của rừng xanh
Những ngọn núi cháy xém trong nắng thiêu
Những dải đồi tan vỡ cõi lòng vì cơn xói lở
Trụi trần phơi bao gốc, rễ
Như những rẻ xương gầy xót lại của rừng xanh
Đá hoang vu ngóng trời đợi gieo một tiếng chim
Chiếc gậy tra hạt mùa …
Mẹ buốt tay cắm vào tầng đất rắn
Sau cơn mưa không còn ngạt ngào hương nấm
Và chẳng có tiếng nai tác mẹ giữa đêm ngàn
Lịm tắt bài ca cạn suối, khô nguồn.
Những đời cây bị thiêu bởi lửa lòng tham
Thảm họa gấp trăm lần bão tố
Xếp xương thịt trong những căn phòng tráng lệ
Chiều vec ni tụ vàng trên mặt gỗ
Cuồn cuộn áng mây chết chóc u buồn.
Chiếc rìu vung lên không phải nguồn cơn
Mà nguồn cơn là lòng người khát thèm, ích kỷ
Đã hoá thành dạ dày nghĩa địa
Tiêu hóa chôn vùi hồn vía của rừng xanh.