Câu thơ gặp cuối vườn trăng
Những câu thơ thả lòng nhấm nháp hoàng hôn
Chai rượu ngoại của đại gia chêm vào
Thành nhạt thếch
Hương hoa có thể nào chấm tương ớt?
Chiều vấy tanh hơi thở của đồng tiền.
Hạt thơ ai gieo trên mặt ngai vàng
Giữa những khối bê tông trộn nụ cười nhòe mỡ?
Nhồi đến bội thực đạn bom vào câu thơ,
Câu thơ không nổ!
Trơ trẽn làm duyên
Trong vành váy nữ hoàng.
Những bài thơ xếp ngay ngắn trong hòm
Lật tấm thiên lên,
Thấy rạc rời xác chữ -
- miền ôn dịch làm mặt trời thối rữa
Còn linh hồn đang lạc phía…
Chiều buông.
Nơi cuối vườn, xanh tái vạt trăng suông
Dốc ánh dịu êm lặng thầm xoa vết đau,
Băng bó nỗi bi thương hồn cỏ
Hóa một câu thơ nhân sinh giản đơn như chân lý
Buốt xót và lung linh
Giữa cõi vô thường.