Thơ và súng
Trong các cuộc đối đầu thơ chưa bao giờ thắng súng
Dẫu điểm ngắm đều chung một đích trái tim
Sau tiếng súng là những xác chết
(Kể cả những hạt không khí li ti bị đốt cháy khét)
Và nhớp nhúa không gian tanh dấu tử thần.
Thơ trút hồn mình sưởi núi cao hoang lạnh
Dòng sông buồn u uẩn cô đơn
Lau nước mắt cho cỏ hoa,
Căng ngực cát uống niềm đau biển mặn
Mở vòng tay ôm nỗi sóng bạc đầu…
Tôi đã đi qua vùng không gian ken dầy tiếng súng
Nơi đất rùng mình và mặt trời thảng thốt hoá màu đen
Trai và gái cúi đầu
Mây tích độc phủ kín miền hò hẹn
Những xác chết vẫn còn mang trên đầu vòng tang trắng
Thú dữ hoảng hồn xé chạy vào đêm.
Tôi cũng tự vùi hồn trong lửa thơ để thanh tẩy mình
Trái tim trơ lỳ bỗng nghe tiếng Từ Quy sáng đêm hoang hoải…
Những đốm niềm tin cháy giữa mây mù
Tháng giêng dệt hoa đào bừng trong rét giá
Và em
Trong cõi sống mong manh mang tên trần thế
Ghì riết câu thơ tôi
Dẫu như cầm ngọn gió
Ngàn lẻ một năm hoá đá vẫn đợi chờ.