Đám ma thời công nghệ

Những tiếng kêu gào xé ruột xé gan

Phát ra từ một đĩa CD có kèm theo nhạc

Người quá cố nằm giữa thơm khói hương trầm

Và rất nhiều vòng hoa

Bung nở loẹt loè, vô cảm như cùng khuôn đúc.

 

Những khách viếng quanh quan tài

Quần áo là phẳng phiu như đi dự tiệc

Im lặng.

Nhanh.

Và không nước mắt.

Hình như nước mắt rơi cũng tổn hao một quỹ thời gian?

 

Gương mặt trong áo quan thoáng cười nhẹ màu son

Điếu văn tụng ca hết lời thống thiết

Những ngẫu nhiên biến thành tất nhiên bất diệt

Tròn trĩnh điểm mười.

 

Sau cái bấm nút và sau khoảng khắc lửa lò thiêu

Chuỗi sinh – lão – bệnh – tử  kiếp người

Hoá những hạt tro gom vào trong bình gốm

Và hiện tại mờ dần 

Muôn áp lực xô nghiêng, nhịp ngày mới lại lên

Bụi thời gian vùi những vòng tang trắng.

 

Cái tên riêng một đời người với tranh đấu nhục vinh

Tích lại thành mấy con số vô hồn: ngày giỗ

Trong tiết tấu của thời điện tử

Quá khứ, tương lai  chạy bằng pin như ảo ảnh lịm dần.

 

Đã biến mất những cánh đồng tâm hồn

Những mầm xanh rất đời hình như không có thật

Bỗng thấy hoài nghi, người trong quan tài có chết

Còn những khách viếng đám ma

Có sống thật không?

Và những cánh hoa tâm linh

Vô hồn, phả vào không gian mùi hương nhựa (!)