Sương khói bên làng
Mặt trời lẩn về phía tây chạy trốn thời gian
Tung bụi hoàng hôn đỏ đọc
Con tàu lao về phía bắc cố nuốt không gian
Tiếng bánh ray khô khét.
Ta lặng im, tựa vào nốt chai sần trên thân đa chằng chịt
Ủ ngàn câu chuyện cổ bồi đắp thành làng.
Nơi đất thở bốn mùa ngóng mặt trời lên
Có những người thân vĩnh hằng về cõi vắng
Nhà đổi chủ, đất chuyển vần năm tháng
Ta như hạt mưa lạc loài rụng xuống bến sông xưa.
Chạm mặt sá cày thấy muôn hạt phù sa
Hạt nào là hạt mẹ? hạt cha?
Hạt bạn bè, hạt yêu thương tri kỷ…?
Con trâu lặng im nằm nhai bóng chiều ngày cũ
Se thắt hồn quê trong khoảng trống lặng im
Không nói được bằng lời.
Vẫn một không gian dưới ánh mặt trời
Cái một thuở trôi vào dòng hư ảo
Chút kỷ niệm như khói sương ở lại
Lãng đãng, tỏ mờ, hư thực… tiếng chuông rơi.