Sao trái tim lại trùng trùng giông bão
Em ngước nhìn mặt trời
Mặt trời trao lửa ấm và ánh sáng
Trong em tan biến
Những lẩn khuất rình rập của bóng đêm
Em cúi mình soi vào đất
Có làn hương hoa bay lên thấm vào da thịt
Bông lúa giật mình trổ vàng
Tiếng côn trùng ngân khúc nhạc du dương
Hạt sương long lanh thơ, và gió hát.
Em đến bên anh
Nhận được nụ cười có lửa và lời hứa thuỷ chung
Nhưng hình như nụ cười tắt
Lời hứa có cánh nên bay vào mù xa
Căn bếp chụm ba hòn đồ rau thêm em vào vẫn lạnh
Tức tưởi nắm nỗi cô đơn ném đi
Nỗi cô đơn dính vào tường hoá thành cái bóng.
Con người trên muôn loài bởi có nụ cười và tiếng nói
Và bởi thế con người là người
Em ngây thơ coi đó như một đức tin
Nên hiến dâng đến cạn kiệt linh hồn
Mà trái tim lại trùng trùng giông bão.
Em hỏi mặt trời
Mặt trời chỉ âm thầm thắp lửa
Em hỏi mặt đất
Mặt đất vẫn lặng lẽ dâng hương
Em hỏi anh
Anh lại cười
Và hứa yêu em bằng tình yêu chung thuỷ…