Yên Tử mây trắng bay
Nghìn thế đá xây đỉnh nơn Yên Tử
Một dáng thiền còn trụ giữa mây thiêng
Xuất thế hay nhập thế?
Vẫn đinh sinh tuệ*
Để cỏ ảo huyền, xanh biếc Ngọa Vân Am
Nơi đây, người từ giã ngai vàng
Rũ bỏ quyền năng như là hư ảo.
Về với bản thể, nhất nguyênuyên áo**
Nghe tiếng đất quằn quại xé mình sinh hạt gạo
Nỗi nhân gian nát lòng vì dông bão táp xô.
Về với nguồn xưa,
Cửa Phật gõ mõ là tụng, thỉnh chuông là niệm
Kê dưới chân mình tham vọng quân vương
Gông một trái tim có thể bất ngờ thành núi lửa.
Tìm đức tụ sinh giữa cõi vô thường
Bỏ làm vua, nhất thời một việc chăn dân
Chọn tâm Phật thu ngoại cảnh vào nội giới
Trăm năm, ngàn năm...
Nơi trập trùng thâm u Yên Tử núi ngàn
Bao luận bàn khi hữu hình, lúc vô sắc tướng
Lẽ luân hồi sinh tử nhân gian vô lượng
Vận nước nắng mưa, hưng phế thế thời
Bát ngát đỉnh trời
Vẫn trắng mây bay.
----------
*Đinh sinh tuệ: yên tĩnh sinh sáng suốt (Lê Quý Đôn)
** Kinh điển Ấn Độ giáo “uyên áo" nghĩa là được "bề trên khai mở cho thấy".