Bông hoa tình nở muộn
Tôi không có mối tình đầu. Bạn trai đầu đời của tôi là một chàng hào hoa, ngay buổi đầu tiên hẹn hò anh đã ôm ghì tôi đến nghẹt thở và đôi mắt khát thèm cháy như lửa địa ngục như muốn thiêu sống tôi tức khắc. Tôi hoảng hốt đẩy anh ra chạy một mạch và chạy mãi đến bây giờ khi tôi 27 tuổi. Cú sốc tâm lý, khiến cho tôi nhìn bất cứ người đàn ông nào cũng sờ sợ...
Cho đến một ngày tôi được giao chăm sóc một bệnh nhân nữ. Toàn bộ cơ thể chị mất hết sức sống vì từng ngày khối u trong não tàn phá với những cơn đau vật vã, nhưng ánh mắt chị luôn ngời sáng hạnh phúc.
Tôi lặng lẽ quan sát chị. Có hôm chị nói điện thoại với ai đó hàng nửa tiếng, khuôn mặt chị bừng lên như gương mặt thiên thần Có hôm nước mắt chị trào ra nhưng ánh sáng hạnh phúc vẫn ngời lên trong mắt. Bỏ điện thoại xuống, chị nhìn tôi :
- Chồng chị đấy, anh đang đi công tác ở nước ngoài. Anh vừa hát cho chị nghe bài "Romeo and Juliet" bài hát khiến bọn chị yêu nhau thuở sinh viên.
Và chị kể lại say sưa những kỷ niệm ngọt ngào của hai người. Tình yêu của họ như diễn ra trước mắt tôi vậy. Tôi chợt hiểu vì sao mà người đàn bà nằm bên mép vực của tử thần lại vẫn hạnh phúc đến thế. Hằng ngày, chị vẫn trụ vững với căn bệnh hiểm nghèo để sống trong cái vùng không gian ngoài hành tinh ấy. Nó dường như là một thứ tâm dược, một phép màu, một thứ thuốc tiên nào đó.
- Chiều nay anh sẽ về em ạ - Người nữ bệnh nhân nói .
Buổi trưa hôm đó chị bỏ ăn. Cả buổi ngồi nhìn ra hành lang ngóng đợi. Chiều xuống chậm chạp hắt những tia hoàng hôn ảm đạm vào ô cửa. Tôi mhe thấy tiếng điện thoại di động báo tin đến, đang định xem thì chị giơ tay chới với kêu lên:
- Anh ấy về rồi, chị nghe rõ tiếng bước chân mà! Và chị thở gấp. Khuôn mặt chị bỗng bừng sáng lên một cách kỳ lạ, hình như toàn bộ tinh lực của chị thoát ra :
- Em... Em đọc tin nhắn chi vừa gửi nhé và nói...nói với anh là chị rất hạnh phúc khi có anh ở trên...đời.
Chị nấc nhẹ rồi tắt thở. Tôi đang định đưa tay vuốt mắt cho chị thì một người đàn ông ào vào. Anh sững lại, nhìn chị và nhìn tôi. Tôi lắc đầu quay đi để dấu hàng nước mắt trào ra. Khi quay lại tôi thấy anh ôm ghì lấy chị cùng một bó hoa hồng đỏ thắm. Tôi nghe anh nấc lên nghẹn ngào từng nhịp, rất lâu tôi mới nhận ra được đó là những ca từ "Nào có đâu nhiều, thời gian được yêu...bằng trái tim này, bằng đôi vòng tay..."
Sau đám tang của chị. Tôi và anh quen nhau. Chúng tôi gặp gỡ ăn trưa, có hôm đi xem phim, những ngày lễ tôi đều có hoa do anh tặng. Ba năm trời như vậy không một lời yêu, không một cái chạm nhẹ. Tôi nghĩ tình yêu ví như một cánh rừng, anh đã đem hết cây của rừng đốt cho vợ mình, và bây giờ chắc ở nơi tâm hồn anh chỉ còn là một đống than tàn lụi. Nhưng từ trong sâu thẳm có một tiếng nói rất rõ nổi lên bênh vực, " Đó mới là người có nghĩa có tình có trước có sau, đó mới là người mi đang cần đó !".
Ngày đoạn tang ba năm chị, anh điện mời tôi đến. Sau khi khách về hết, chúng tôi ngồi im lặng. Tôi rất phân vân vì không thấy anh có tình cảm gì với mình suốt từng ấy năm, nhưng không thể không đưa lời chăng chối của chị cho anh được. Tôi mạnh dạn cho anh xem đoạn tin nhắn vợ anh gưỉ vào máy tôi " Nếu được chọn bạn trăm năm cho chồng, chị sẽ chọn em. Nếu em chấp thuận thì chị không còn gì ân hận nữa. Hãy đưa cho anh xem đoạn tin nhắn này khi có thể". Anh cũng đưa tôi xem một đoạn tin nhắn tương tự mà chị gửi cho anh trước khi chết, đúng vào cái ngày định mệnh ấy. Cả hai cùng oà khóc. Lần đầu tiên tôi úp mặt vào ngực anh nức nở và cảm nhận được vòng tay anh từng nấc riết ghì lấy tôi, một nụ hôn thoảng trên mái tóc và những giọt nước mắt của anh rơi nóng bỏng trên má mình.