Những con hạc trắng

100708014140   Tôi là một cô phóng viên truyền hình xinh đẹp , nhạy cảm nên có hàng tá đàn ông theo đuổi. Và do quá nhạy cảm mà chẳng yêu ai cả. Mãi đến năm 27 tuổi, khi nhìn lũ bạn con bế con bồng và cha mẹ thúc ép, tôi mới quyết định chọn một chàng trai chỉ làm công nhân bình thường nhưng kiên trì  theo đuổi tôi nhất và nhận lời yêu. Thú thực, dù nhận lời và biết chàng trai ấy rất tốt, nhưng tôi không mấy rung cảm.

   Một tuần sau khi yêu, tôi được dự một cuộc thi phóng sự truyền hình toàn quốc. Trong một buổi hội thảo, tôi bị hút hồn vào một bài phát biểu chuyên môn của Đức. Những điều anh nói ra rất cụ thể lại hình ảnh và dí dỏm và quan trọng hơn nó chính là những cái tôi đang bế tắc. Cô bạn ngồi gần thì thầm vào tai tôi : - Chàng là "vua phóng sự ngắn" đấy! - Câu nói ấy như một chất xúc tác mạnh kích bùng ngọn lửa thầm đang cháy của tôi. Nếu người ta nói tình yêu như một tiếng sét, thì bây giờ tiếng sét ấy đang làm tôi tê liệt.

   Buổi chiều các phóng viên rủ nhau ra bãi biển tắm. Đức nhảy xuống biển bơi như một con cá kình, làm hút hồn tụi con gái. Tôi muốn chứng tỏ cho lũ bạn gái biết tài của cô gái vùng biển, nên lao xuống đuổi anh ngay. Cả khu bãi biển vỗ tay cổ vũ. Đức trồi lên trên sóng hất tay ra hiệu cho tôi đừng bám đuổi anh, nhưng mặc tôi cứ lao theo. Bỗng nhiên tôi bị chuột rút, tôi hoảng hốt kêu "Cứu em !" rồi chìm vào trong sóng. Đức quay lại  ôm tôi trồi lên mặt nước, rồi anh bơi ngửa dìu tôi vào bờ. Cái khoảnh khắc trong vòng tay anh dù còn hoảng loạn vì sợ hãi nhưng tôi thấy rõ tiếng tim mình loạn nhịp.  Buôi tối, tôi đến phòng anh để cảm ơn. Phòng mở cửa nhưng tắt điện. Anh đang im lặng bên cửa sổ mặc ánh trăng rờ rỡ và gió biển thổi vào lồng lộng. Đức ra hiệu im lặng và vẫy tôi vào. Tôi bỗng cảm thấy Đức như có gì quá thân quen, đến nỗi tôi như ào đến đứng ngay sát cạnh anh.  Đức nhìn sâu vào mắt tôi, đột ngột vuốt tóc và ôm ghì lấy tôi đặt một nụ hôn nóng bỏng. Tôi không cưỡng lại được bởi trong tôi một con sóng còn mạnh hơn sóng biển trào dâng xô ngã chính tôi...

    Chúng tôi quấn lấy nhau trong những ngày miền trung thật ngắn. Đức cố gắng bằng bản lĩnh của mình, đã giúp tôi tự đập đổ vỡ không biết bao nhiêu nhận thức sai lầm về nghề và hình dung ra những bước đi mới một cách mạch lạc. Chỉ có một điều cả hai đều chưa nói đến tiếng yêu. Có một đêm, tôi mạnh dạn nói : - Em xin lỗi, em đã có chồng sắp cưới...

     Tôi chưa nói hết câu Đức vội đẩy tôi ra thảng thốt: "Chết, anh nhầm lẫn mất rồi. Hãy tha thứ cho anh". Và Đức chạy trên bờ cát hét to một câu gì đó. Còn tôi nước mắt đầm đìa tâm trạng rối bời. Sáng hôm sau, tôi định đến nói với anh rằng tôi có chồng chưa cưới nhưng tôi không yêu anh ấy, rằng bây giờ anh mới chính là người đàn ông tôi chọn. Nhưng Đức đã không còn ở đó nữa, anh đã về ngay trong đêm để chuẩn bị một chương trình đào tạo nâng cao tại Havot, hoặc là anh trốn chạy tôi ?

    Tôi quay về thành phố, lấy chồng, sống với nhau hoà thuận nhưng không có tình yêu. Tôi lao vào công việc. Chết nỗi, mỗi lần đặt bút là giọng nói của Đức như vang lên ở trong lòng. Càng ngày cơn khát anh lại dâng lên dày vò tôi bạo liệt đồng thời nỗi căm hận anh cũng gào réo miên man...

   Đúng ba tháng sau tôi nhận thư anh từ Mỹ gửi về. Tôi bóc phong bì một con hạc trắng bay ra. Đức viết thư bằng tờ giấy gấp hình con hạc ấy.  Cũng không có một tiếng yêu, cả tờ giấy là một bài tâm tình về nghiệp vụ. Tôi như đang ở bên anh những buổi chiều miền trung năm xưa nghe anh giảng giải. Gần ba năm trôi qua, lá thư thứ 900, rồi 999! Những con hạc giấy vẫn đều đặn bay về với tôi. Tôi học, và làm theo chỉ dẫn của Đức.  Con hạc trắng là cả một lớp học có không gian thơ mộng, có ánh mắt , lời nói có những âu yếm của anh. Mỗi ngày tôi đều đón đợi cánh hạc trắng bay về và tôi có một ngày sống trong miền sinh quyển ngập tràn hạnh phúc. Tôi làm việc say mê và dồn tâm lực như hành xác, bù lại là sụ trưởng thành tới mức các đồng sự kinh ngạc.

   Năm nay, liên hoan truyền hình toàn quốc lại về nơi thành phố miền trung cũ. Và phóng sự dự thi đầu tay của tôi đã đạt giải huy chương vàng. Tôi cầm chiếc huy chương đi trên bãi biển đêm nhớ anh tới cồn cào da diết.  Dưới ánh trăng rờ rỡ và gió lồng lộng như một thuở xưa, tôi chiêm nghiệm được một điều, có một thứ tình yêu văn hoá, nó không trần tục và khi nói ra có người sẽ coi mình là ngớ ngẩn. Tôi thầm cảm ơn anh, người đã cho tôi tình yêu ấy.

   Chỉ day dứt một điều sao tôi không có con hạc thứ 1000. Tôi đã đọc ở đâu đó câu chuyện kể về biểu tượng 1000 con hạc trắng là lời nguyện cầu cho người thân yêu nhất. Tôi ân hận vì có lúc đã nghĩ anh là kẻ hèn nhát. Con hạc ấy là anh, hay anh đang muốn dạy tôi cái bài học cuối cùng là cuộc sống không bao giờ hoàn hảo cả?