Chùm thơ tình 8-3: Thi Hoàng. Kim Chuông, Tô Ngọc Thạch, Mai Văn Phấn

Cho dù có những đánh giá khác nhau về người phụ nữ, nhưng riêng phạm trù thi ca, có thể khẳng định họ là một cánh cửa luôn mở ra những cảm hứng sáng tác bất tận. Nhân ngày Quốc phụ nữ 8-3, chúng tôi xin giới thiệu một số bài thơ viết về phụ nữ của các Nhà thơ Việt Nam đang sống và làm việc tại Hải Phòng ( Thi Hoàng, Kim Chuông, Tô Ngọc Thạch, Mai Văn Phấn ) dành tặng cho các nữ đọc giả.

 

Thi Hoàng

Em ở phương xa

Vầng trăng sương muối
Con gió đầu ngàn
Nhớ là tiếng nói
Tính là không gian

Chúng ta cách nhau bao nhiêu dặm xanh
Chúng ta cách nhau bao nhiêu dặm lửa
Em đừng soi gương mà nói chuyện với mắt mình thế nữa
Ta đang cách nhau một khoảng chết của quân thù
Hai trận tuyến hai đâu
Đang nhích lại gần nhau

Trăng chẳng đi đâu, gió chẳng đi đâu
Vẫn ở bên em chải đẹp mái đầu
Vẫn ở bên anh sẻ tình thương nhớ

Đường anh đi
Nghe có cả nhịp chân em bước
Hơi nước mặt sông như hơi thở dịu hiền
Dù gặp những người không quen
Vẫn thấy họ như từ nơi em đến
Tự thẳm sâu xao xuyến
Rung lên thành điệu nhạc, vang xa

Quê hương mình giống tựa như em
Bàn tay em là bóng mát hiền hoà
Giống như mẹ
Giống như cha
Tiếng ngoài sông xa

Chiều trong phố nhỏ
Ầm ỉ cháy trong dòng máu đỏ
Ánh lửa nơi anh, ánh lửa công đồn
Xa em nhiều anh càng hiểu em hơn

Tâm tình tươi đậm như son
Yêu em thêm cả nước non yêu mình
Trông lên, trời mở thênh thênh
Mỗi vì sao biếc có hình hai ta
Hai đầu trận tuyến đâu xa.

 

Kim Chuông

Câu thơ tôi viết

Trời kia giá lạnh mùa đông

Nhưng trời kia vẫn còn ông trăng tròn

Cây buồn cành lá héo hon

Nhưng cây buồn cũng vẫn còn sữa tươi.

 

Người yêu tôi đẹp nhất trên đời

Người tôi yêu cũng như lời dân ca

Thế mà trời đất bao la

Thế mà chật chội, thế mà nhỏ nhoi

Thế mà chẳng đủ một nơi

Để cho em với cho tôi tự tình

Tôi nào mê bởi em xinh

Mà tôi thương cái bóng hình trong mơ

Khi tôi ngủ, cái bóng chờ

Khi tôi thức dậy mưa mờ mịt giăng…

Tôi như một sợi đàn căng

Em như âm hưởng đang nằm lắng im

Em như một mảnh trăng chìm

Cầm lên thì mất, đứng nhìn thì đau.

 

Tôi trách tôi buổi qua cầu

Không mang lòng hiểu sông sâu, bờ dài.

Trách em như cánh hoa nhài

Chẳng chờ tôi, vội nở ngoài bãi xa

Để giờ cầm được câu ca

Lại rơi giữa chính tay ta nâng cầm

Lòng tôi ươm một hạt mầm

Tơ non không nỡ lỗi lầm bẻ đi.

 

Trách ta, thôi trách làm gì

Trách đêm hôm ấy trăng đi một mình

Vườn khuya sương ướt đẫm cành

Gió bao la gió tự tình cùng cây

Đất trời hoà nhập rồi đây

Hình như sông núi đêm này cưới nhau…

Nhưng mà nào có em đâu

Câu thơ tôi viết giải sầu chiều thương.

Tô Ngọc Thạch

Ai căng một mảnh tình xưa

 

Gặp em trẩy hội làng mình

Quai thao nón thúng bên đình đong đưa

 

Ai căng một mảnh tình xưa

Phủ lên mặt trống thành bùa gọi nhau

 

Nửa đời qua cuộc bể dâu

Nụ cười ướt rượt đục ngầu thời gian

 

Đầy tay tôi những mơ màng

Vũng đời vô định ngập tràn hương xuân

 

Gió mềm lơi lả buông cầm

Tôi dong bão nổi sóng ngầm vào em.

 

Mai Văn Phấn

Vườn em

Sau cơn mưa dáng cây thon nhỏ

Mướt xanh hai mặt lá

Bàn tay lá ấy luôn mềm

 

Tiếng chim Bách Thanh tung lưới

Thít chặt anh cùng bòng bưởi, rễ si

Hoa cẩm quỳ, oải hương, phong lữ…

Dịu dàng thêm khăn áo mùa thu

 

Mắt em lóng lánh khắp nơi khép lại

 

Anh bước lên vạt nắng

Một con thuyền ban mai

Em bảo hãy chờ để khoá chặt cổng.