Chùm xuân của các nhà thơ đất Trạng

Xuân Ất Mùi có một sự trùng phùng đầy bất ngờ của bốn Nhà thơ Việt Nam trên Tạp chí Dầu khí Việt Nam, bốn anh em cùng sinh ra và lớn lên trên quê hương đất Trạng Trình. Xin trân trọng giới thiệu.

THI HOÀNG
 
NỨC NỞ VƯỜN ĐÊM
 
Đêm nở nang mở ngỏ mọi đàng
Mình theo hồn mình đi lang thang
Gặp một mảnh vỡ đẹp nhất thế giới
Gặp lùm cây đen thon thả gọn gàng
 
Gió vuốt lưng đêm, ánh trăng ứ ự
Nấc nghẹn làn hương về từ biệt xứ
Không cho hương thơm thì hương tự tử
Ai biết làn hương chết như thế nào !
 
Ánh trăng lưỡi dao, ánh trăng ca dao
Nỗi buồn du dương côn trùng rì rào
Quả nín nhịn trở mình ngọt lự
Đỉnh trời mằn mặn mấy ngôi sao
 
Kìa. Giọt sương rơi lóe sáng như gào
Giật mình thấy đêm đang đẹp nghẹn ngào
Làm sao biết ơn, làm sao cảm tạ
Muôn năm đất này, muôn năm trời cao
 
Đêm cắn môi ngậm chặt thế gian người
Kẻo có kẻ rơi ra ngoài vũ trụ
Nụ hoa thề nguyền, nụ hoa núm vú
Nuôi đêm nuôi ngày, nuôi ta nuôi ai…
                                                T.H
 
NGUYỄN ĐÌNH MINH
 
RÌ RẦM BẾN CŨ
 
Sương trắng trôi về quấn mái đình cong
chiếu chèo trải mời làng vào hội
tiếng nhị lắng tháng ngày trong lại
hương sen khuya…
ngơ ngẩn cả khoang thuyền
 
Áng ca dao đan ánh trăng vàng
chuyện cổ tích chiết từ cây khế ngọt
chuông từng giọt khoan thai cõi Phật
trâu nghếch sừng đón giọt sao rơi
 
Những áng mây phiêu dạt chân trời
lại hóa mưa rì rầm bến cũ
tre gỡ tóc bần thần thương nhớ
nỗi thời gian níu đợi đến cong cầu
 
Đốt đỏ lòng nhau bằng một miếng trầu
cau sáu bổ ba gọi làng sum tụ
lòng thơm thảo giữa mưa dầu nắng lửa
như khí quyển của riêng làng gieo muôn tiếng sinh sôi.
                                                                    N. Đ.M
 
 
KIM CHUÔNG
                                       
ĐƯỜNG XUÂN
 
Ai đi ngược nổi ? … Mùa xuân
nhưng mười hai tháng xoay vần, thế thôi
ngước lên, lại gặp xuân rồi
một mặt xuân với mặt người song sinh
 
Mùa xuân lấy gió làm tình
lấy non làm đất, lấy xanh làm trời
lấy lửa nhen giữa hồn người
lấy khao khát ấy, làm nơi bắt đầu
 
Ta và xuân bước qua cầu
nghe trong hòa nhập có nhau nhập hòa
ta đi từ phía ta mà
với mùa xuân, phía ngoài ta – song hành
 
Xuân đi, xuân đến …Đã đành
ta đi, ta đến, có thành “Xuân riêng”…?  
                                                K.C
 
 
TÔ NGỌC THẠCH
 
XUÂN SANG
 
Chạp về rét cũng đành hanh
Găm vào ký ức xa xanh cội nguồn
 
Hàng cây vợi lá bên cồn
Lau thưa ngơ ngác héo mòn ngày xa
 
Heo may rụng kín quê nhà
Liêng biêng lối nhỏ giao hòa nắng mưa
 
Phong phanh tấm áo gọi mùa
Lâng châng chân bước, tay vừa chạm tay
 
Chạp về nỗi nhớ ngây say
Một thiên cổ tích ngợp đầy hồn thơ
 
Thời gian cô đặc trong mơ
Hàng mi  vừa chớp bất ngờ xuân sang.
                                          T.N.T