Chùm thơ trên Tạp chí Nhà văn tháng 11
Tháng 11/2012 Tạp chí Nhà văn giới thiệu 02 chùm thơ trên Tạp chí in và Website của Tạp chí . Xin giới thiệu bạn đọc trang chùm bài trên Website ngày 14/11/2012.
Nguyễn Đình Minh
Đêm thu
Như chỉ có trăng quê mới vậy
Gà nhà ai tưởng sáng gáy một hồi
Thong thả bên thềm em buông tóc chải
Thả bùa mê vào gió phơi.
Heo may đêm nay hò hẹn với sương
Tơ tình giăng trong vòm lá
Chạm phải tiếng chim ngái ngủ
Mơ hồ.
Còn anh thì tỉnh lại
Dế nhón gót trong hương vườn nhà
Thả những thanh âm mỏng như sợi khói
Níu bước chân mây lạc trời xa.
Bao bụi bặm đời thường trút bỏ
Hồn xác tan vào miền trăng
Đom đóm đốt đèn vẫn chờ đầu ngõ
Không biết giờ
Em còn đợi anh không?
Tiếng nhị giữa Biển Hồ
Thốt nhiên tiếng nhị cứa vào đêm
Chiếc bóng ông già mù run run gầy guộc
Chuốt những sợi âm thanh tê buốt
Gửi Biển Hồ
Hoang lạnh mênh mông…
Tức tưởi những giọt nước mắt
Rỏ vào máu trăng bệch bạc khoang thuyền
Chiết ra từ vòm ngực ly hương
Nỗi lẻ loi, tái tê của người xa xứ
Chìm nổi, bọt bèo.
Tiếng nhị chạm vào tôi
Hóa vi vu tiếng sáo diều giữa trời biếc gió
Bờ tre ngào ngạt hương đồng,
Mùa chín thơm rơm khô thóc nỏ
Tình tứ mắt hẹn nhau
Văn vắt những đêm trăng
Làng mở hội chèo…
Rồi tiếng nhị lịm giữa trời
Ông già mù theo bóng đêm đổ vào hai vực mắt
Sự im lặng… dội lên dải sáng thanh âm
Soi khúc lòng tôi bội bạc
Có những thoáng mơ hồ
Đánh mất Quê hương.
Tonlé Sap, Campuchia tháng 10/2009
Bong bóng mưa trên phố.
Câu ca dao lạc trên đường nhựa
Nơi chiếc xe hoa theo nhạc nổ xập xình…
Gió nổi da gà. Trưa phố thị
Mẹ đi lấy chồng,
Sùi sụt trời mưa.
Một đời người, ngàn vết chia ly
Khúc ruột mềm vẫn ấm tình mẫu tử
Như con là hương của mẹ
Và hoa vốn thuộc về cây.
Đâu hạt vàng? Đâu chỉ hạt bụi rơi?
Mây vẫn vũ
Kín đặc trời câu đố
Hạt mưa lạnh lùng rời ngõ
Mái nhà trĩu nặng nguồn cơn.
Những vết đau chữa bằng thuốc thời gian
Đứa trẻ sẽ lớn dần như cây trên phố
Dấu chân mưa hằn trong thớ gỗ
Trầm nốt ca dao
Bong bóng phập phồng…
Hồn truyện cổ
Hồn truyện cổ là một mặt trời
do những trái tim yêu ứa lửa
sưởi ấm đêm loài cỏ
rọi sáng nỗi buồn nơi vực thẳm cần lao.
Cõi mơ chất chứa những khát khao
Truyện cổ như con đò chở người cập bến
Nơi những yêu tin ngay thẳng
Có vị ngọt ngào trong im lặng
Cho những hẩm hiu dại khờ
Cho tài năng, chính trực.
Nhưng cuộc đời bỏng rát
Cửa thần tiên đều khép lại sau lưng
Truyện cổ như giọt nước giữa mênh mông sa mạc
Như bóng mây che ngàn năm thấp thoáng bên trời
tích tụ bao điều day dứt
Cô tấm quằn quại hoá thân
Thạch Sanh bị giam trong ngục
Tiếng đàn u uẩn buồn tích tịch tình tang
Chàng Cóc muốn thành người
Dằn lòng xé da xé thịt
Người đàn bà riết ghì phẩm tiết
đợi chồng,
Trơ lạnh đá nghìn năm…
Những câu chuyện nặng nghĩa tình
Hoá những đền bù hư ảo
Như mảnh palê đựng đầy hoàng hôn đỏ máu
Tôi cầm,buốt xót lòng tay.