Chùm thơ về Côn Đảo

condao2Đêm địa ngục

Đảo bầm lại trong sương
Núi tê dại, mênh mông trời gió hú
Ánh sao lạnh run trên đầu ngọn cỏ
Côn Lôn
thầm thĩ tiếng đêm.
Mặt trời chìm giữa mây ngàn
Vùi mình trong hổ thẹn,
Trước màu áo văn minh giả hiệu
Trước vuông cờ “nhân văn, bác ái, tự do”
Trăng ngơ ngác thẫn thờ
nhìn bầy thú, miệng tanh nhòe đỏ máu,
Những chuồng cọp, chuồng bò,chuồng sấu
Man dại lửa hận thù.
Đêm Côn Lôn sóng nức nở vỗ bờ
Như không thể nguôi ngoai  một thời quá khứ
Oan khuất tụ bầm trong ruột đá,
bãi sọ người trắng dải Côn Sơn.
Xương trong đất?
hay đất trong xương?
Địa ngục trần gian, mạng người như cát sỏi
Trái tim bị cùm trong ngục tối
Những cuộc đời đày đọa hóa hồn ma…
Suy cho cùng vẫn máu đỏ vàng da
Quyền lực nghiêng trời cũng đổ về dưới cỏ
Tham cái ác, bạo hành
Chơi trò chơi của quỷ
Ngàn năm sau nghe vẫn nổi da gà.
Thịt xương nào cũng thịt xương ta
Chỉ khác bởi người cầm roi công lý
Vết quất hằn sâu bao thế kỷ
Việt Nam ơi, nhức nhối đến bao giờ?

 

Chiều Côn Đảo


Đá sỏi dẫu nhiều, không nhiều hơn mộ chí
tiếng xiềng gông còn động đến run chiều
Và gió thổi
vẫn còn tanh mùi máu
Nén nhang trầm cắm trên đá nghiêng xiêu.

Đi ngược Trường Sơn, đi qua Thành Cổ
để bây giờ đứng trước Hàng Dương
Hoàng hôn cháy
đỏ lời tử sĩ
U uẩn mây ngàn, rầu rĩ cỏ vương.

con-dao1
Bia mộ không tên
Xin ghi vào xương tủy
Bởi dưới trời vẫn tím hoa sim
Hoa lặng lẽ như ngôi sao không ngủ
Soi cho rễ sâu cần mẫn đi tìm.

Bỗng thấy vô tâm chẳng bằng cây cỏ
Giá áo túi cơm che khuất tầm nhìn
Cõi lòng ta tự  dựng điều hiểm trở
Quên ở cuối trời…
Có một Côn Lôn.