Đám cưới cô Thị Kính - VNQĐ tháng 7.2016

 

 

Xe hoa chở khúc vui, trôi chầm chậm qua đình

Cô Thị Kính về làm dâu,

Má ửng hồng, áo dài nền nã trắng

Chú rể là anh Nô, khoác com lê vào vai chính

Phù dâu, vẫn …lúng liếng mắt cô Màu.

 

Mưa rây bụi mênh mang xuân thắm đủ lòng nhau

Phường bát âm mừng duyên, tưng bừng đàn, sáo, nhị…

Xã Trưởng mời Mẹ Đốp, Phú Ông cùng vào cỗ

Sân khấu, cuộc đời…  trước đấy, lại ngay đây.

 

Quần tụ bên mâm vun ắp tiếng cười

Uống gương mặt nhau, uống những ngày cơ cực

Cái cụng ly hoá giải những giận hờn, lỗi lầm, ngờ vực

Ngày vui sóng sánh rượu đầy.

 

Những nhân vật bước ra từ những tích chèo

Trở lại nguyên mình với dáng tre, bùn ngấu

Rũ sắc màu trong ánh đèn sân khấu

Về ánh sáng ngày thường có nắng rụng mưa rơi.

 

Mòn mỏi viễn du tìm góc biển, chân trời

Khi lẽ nhân sinh ở ngay giữa đình làng mái xóm

Không ảo ảnh, chẳng u mê nhưng ngập tràn khát vọng

Mảnh chiếu chèo như góc sáng làng tôi.

 

Bước chân trâu

 

Sống ở làng, sang ở nước

Con trâu cắm đời mình dính chặt đất, bùn quê

Chìm nổi giữa mùa mặn khô và chiêm chua ngập lụt

Cổ cày, vai bừa suốt kiếp

No đói âm thầm trong cỏ xác, rơm khô

 

Sẻ nặng nhọc cho làng, cùng làng chạy giặc

Dẫu lửa cháy, máu rơi vẫn chung một mái nhà

Giặc tan, lại cùng người về quê, về với đồng lúa nước

Gánh trên vai trĩu nặng…tiếng gọi mùa.

 

Và cứ vậy suốt nghìn năm mải miết

Bước chân nhọc nhằn in mặt cỏ thời gian

Giữa bảng lảng chiều làng tre…bậm bịch,

Lặng thầm thành một mảnh quê hương.

 

Bây giờ là những khối thịt tươi, trâu thành hàng hoá

Đóng trại, đóng chuồng dồn về  phía chân đê

Được chăm nuôi bằng cám thơm và rất nhiều cỏ lạ

Sao tiếng gõ róng buồn, lay động mảnh trăng khuya?

 

Rồi ngày mai, làng sẽ lên thành phố

Trâu giã biệt hương đồng trở lại với…ca dao

Ai đọc sách ở mai sau có nhớ

Những bước chân trâu mở đất tự thuở nào?

 

 

Chợ vạn chài

 

Sáng mở mắt đã ùa về đầy sóng trùng khơi

Những cánh buồm thức trắng đêm

Nặng nhọc neo cơn mơ vào bến.

Chợ cá họp, tiếng xì xầm… từ tờ mờ sáng

Cát mụ mị mệt nhoài nằm phả gió, phai tanh.

 

Chợ như cánh cửa của làng thông với thế gian,

Nơi mắt lưới thẫn thờ tháng năm ngóng nhìn chớp biển

Những mảnh đời mỏng manh thả trôi mình trên sóng

Nổi nênh vật vã nỗi mưu sinh.

 

Người bán cất lời chào đằm muối mặn

Như cởi lòng, như dốc biển mà cho

Ép giá, dìm hàng… lạnh mặt kẻ mua

Vắt héo kiệt nụ cười trên bến vắng.

 

Có nếm biển bằng hồn mình mới biết rằng biển đắng

Biển thấm máu tanh, biển giấu thác ghềnh…

Ai biết những con cá mỗi ngày người vạn chài mang bán

Chứa dư thừa bão giông?

 

Chợ vẫn họp rồi chợ tan trên cát

Người làng nhặt mình đi, nhặt những bóng buồn

Và gió đất đêm đêm lại đẩy thuyền vào biển sóng

Cánh buồm ngược thủy triều, mơ về chợ cá …sớm mai lên.

 

                                                Cửa Vạn Cát Bà, hè 2015