Đêm

 

 

 

 

 

 

 

Đêm đầu đông

Đêm 4.0 đột nhiên điện mất

Không gian, thời gian chìm bóng tối hồng hoang

Ma mị những khối hình…bê tông sắt thép

Xòe bàn tay không nhận nổi tay mình

 

Thèm một ánh đèn chai lắc lư trong ngõ hẹp

Đom đóm giăng như hoa cải nở đường làng

Mẹ ủ trấu vào khuya ngun ngún cháy

Anh gọi qua rào xin lửa nhà em…

 

Ta kiêu ngạo hay ta bội bạc?

Ta vô tâm hay tín đến cuồng ngông

Túm tóc nhấc mình lên tưởng cỡi trời đè đất

Lúc vỡ ra hóa nhão nhoét như bùn.

 

Vội vớt cổ xưa bị vùi trong ký ức

Mở cửa ra trời rờ rỡ vừng trăng

Làng sao chôn trong địa tầng cổ tích

Bật sáng vàng thơm như lúa trên đồng

 

Mùi ngô nướng tẩm thơm đêm giá buốt

Vỉa hè châm lò rực than hồng

Ta thả hồn vào trăng, sưởi mình bên lửa bếp

Buông lòng theo bảng lảng  tiếng rao đêm…

 

 

 

 

 

 

 

Đêm Cát Bà bỗng khát…

 

Đêm đảo cô đơn nhìn biển cũng cô đơn

Sóng vật vã thở than nghẹn tiếng

Hun hút hang khuya chợt ánh lửa hồng

Có phải các bà xưa thức ngóng người ra trận

Một thời đi đánh giặc theo chồng

Vai gánh nước non trĩu bao năm tháng

Vai gánh đợi chờ nặng nỗi bão giông

Ai hóa đá ở ven trời thăm thẳm

Dáng gầy nghiêng theo gió chuyển mây vần?

 

Truyền thuyết đã ngủ vùi ở đáy lãng quên

Dải đất liền thì lung linh ánh điện

Son phấn thơm quyện chặt vị rượu ngon

Khi biển nơi đây gió vô hồi kỳ trận

Táp vào những con thuyền nơi xa thẳm nổi nênh

Xô bóng người đàn bà đổ tràn đêm vắng

Ngón chân tõe ra bấm vào cát lạnh

Thắt ruột ngóng chồng

Hồn vắt dây buồm

Nỗi đau cấu cào giữa ngàn cơn ác mộng.

 

Trên cát thời gian vùi mưa dội nắng

Dấu chân đàn bà hằn in nỗi truân chuyên

Họ như có lại như không

Sóng ném lên bờ, gió dìm vào quên lãng

Mênh mang biển đầy nhưng uống vào chát đắng

Đêm Cát Bà bỗng khát một bình minh…