Đêm không trăng
Rủ nhau về…
đêm ấy mù sâu
ta soi mình bằng vầng trăng thời xa ngái
sóng thì thầm Đại Lải,
tự tình với gió hồng hoang.
Không gian đêm nắm lại tay em
truân chuyên sóng cả chèo đò
vẫn bàn tay ngày xưa ấy
nghe nhịp đập vỗ cồn cào ngây dại
và làn hương còn đủ hóa bùa mê!
Tiếng thở dài nén lại phía bên kia
nghe trùng trùng nắng mưa, dông bão
vai oằn nặng kiếp làm thân gái
mỏng manh như một sợi tơ trời.
Đêm không trăng khó châm nổi nụ cười
chỉ thấy vườn đêm rụng đầy quả đắng
sương muối trút giàn trầu xưa lá rụng
lửa đỏ lòng nhau
nhưng chẳng thể khứ hồi…
Bến thời gian đau đớn lở bồi
thuyền bươn trải khúc sông sâu, biển mặn
đêm không trăng đưa thuyền về cập bến
thầm thĩ tiếng xưa…
xát muối giữa tim người.
Hồ Đại Lải, tháng 7 năm 2012