Đọc Sấm Trạng ngày biển động
Vắt óc cố tìm lẽ huyền vi ấn tàng trong lời Sấm
Gặp toàn những lời ai bàn ba hoa thế tục rối bời
Lòng xấu hổ trước thềm Am Mây Trắng
Dân gian, hay kẻ mạo danh
Đã thánh hóa Người?
Không phủ nhận tâm linh
Nhưng chẳng thể nào tin vào những điều mê muội
Vầng dương chưa bao giờ không mọc ở đằng Đông
Ta tin những vần thơ Người viết bằng trái tim rỏ máu
Biển nghìn xưa… bóng giặc đã rập rình.
Chẳng lạ mũi dao găm tẩm bùa mê bọt lưỡi
Sóng ngoài khơi đang dội tức ngực người
Đêm Bắc thuộc, nỗi hờn căm thân tre còn ngậm lửa
Lởn vởn ngàn bóng mây hình ngựa chiến ven trời.
Con tàu sơn bả văn minh chạy trên đường ray trung cổ
Đại dương của nhân gian, be lại nhận ao làng?
Liệu có thể tin những ngôn từ
Dẫu là tạc bằng kim cương dát trên lụa máu
Đã thai nghén đêm rồi, sao nở được bình minh?
Thương đất nước ngàn đời, chưa bao giờ yên giấc ngủ
Bốn góc trời phấp phỏng cả năm canh.
Cầm sách trên tay, lòng rung sấm nổ
Lời cổ nhân
Thấu tận ruột gan mình.
Ta gạt bỏ những duy tâm áp lên câu thơ huyền bí
Tìm ra điều giản đơn, một chân lý rất đời
Biển Đông vạn dặm dang tay giữ*
Câu thơ trường sinh trên mây trắng ngời ngời.
----------
* Câu thơ Nguyễn Bỉnh Khiêm trong bài “Cự ngao đới sơn”.