Trên đồng hoa nước Mỹ*
Bốn chục năm sau, khi tiếng súng lặng im
Phong phanh mảnh áo văn quê mùa, một mình sang đất Mỹ
Câu thơ tìm được đến với nhau
Thành câu thơ tri kỷ
Chẳng đại diện ai, chỉ đại diện chính tim mình.
Bạn đón trên cánh đồng hoa, hương thả thơm đầy gió
Trăm sắc nở rực trời, nhổ lên kẹp thịt mà ăn
Trải quá nửa đời người, vẫn ngác ngơ như nghe chuyện lạ
Đành vịn vào bạn thơ để gỡ rối tơ lòng…
Thì ra, mỗi miếng ăn cũng ẩn tàng triết lý
Những âm dương, thuận nghịch, những giao hoà…
Hoa đẹp mấy cũng vì người, lẽ tự nhiên tạo hoá
Sao chỉ tôn thờ và dâng cúng…hỡi người quê?
Nhìn hoa thắm nhớ tuổi tri thiên mệnh
Ta chợt thương ta, con ếch ao làng
Vẫn học nói, học ăn, học chan mình vào nhịp sống
Nhận một hạt khôn băng vượt mấy dặm đàng.
Dẫu phảng phất đâu đây mùi thuốc súng
Nhưng Phật dạy, trút thù hận đi đón hỷ xả, từ tâm
Rượu nồng trong tầm tay. Ta với bạn
Để cơn say lọc lại mình,
Cho chính mình trong!
-------------
* Nhân đọc bút ký “Đi Mỹ” của nhà văn Phạm Văn Đoan.