Xóm đá không chồng
Mùi bồ kết bỗng thơm vô duyên
Giữa nhão nhoẹt tiếng thở dài đêm làng gái góa
Đêm nặng trịch, đêm chìm như đá
Luễnh loãng dưới trời những mảnh hồn riêng.
Đã khuất lấp xa mờ thời xẻ dọc Trường Sơn
Mưa nắng, buồn thương… bóc vẹt mòn thời con gái
Lời yêu như cánh hoa xuân bị dìm vào lửa khói
Bao mảnh chiến tranh trong xương thịt… mang về!
Cũng đôi lần hạnh phúc dừng chân đứng gọi trước nhà
Tim òa khóc, vẫn ghìm lòng mà chốt cửa
Quả cau dần khô lá trầu dần héo úa
Đọng lại bóng đàn bà
Phơ phất dưới trăng suông.
Mong được đêm nằm trong hơi thở đàn ông
Một mái nhà tranh …à ơi ru con trẻ
Điều ước tưởng nhỏ nhoi, đã thành điều không thể
Cuộc chiến ngày xa như lũ quét ngang trời.
Những cô gái tuổi đôi mươi,
Những viên kim cương trong lửa đạn một thời
Bảng lảng cõi tâm tư những làn mây góa bụa
Chẳng vọng phu cũng âm thầm hóa đá
Giữa đêm bình yên… lại trở gió lòng người.
Nông trườngTrấn Dương(Vĩnh Bảo –Hải Phòng),2010.