Có thể bạn quan tâm
Hạt bụi đêm
Em và người cha mù
Như hai chiếc lá táp vào
Chuyến tàu chiều ba mươi
Lao đi trong tê buốt,
Gió hun hút
Bánh xe nghiến khét đường ray…
Lời hát thơ ngây
Rời ra bên những câu chuyện tết
Tiếng đàn người cha mù não ruột
Bật lên từ những ngón tay
Run run gầy guộc.
Gương mặt nhàu sương gió
Xanh mét nỗi cần lao.
Bỗng nhiên những cánh hoa đào
Trở thành vô vị
Những đồng tiền lẻ
Trở nên vô nghĩa
Và tiếng nói cười ồn ã
Hoá vô tình.
Tôi đi còn có điểm dừng
Dẫu cuộc sống cũng nhọc nhằn cơm áo
Dẫu đồng lương còm cõi
Run lên trước giá hàng tăng
Dẫu giao thừa có đến ở giữa đường
Nhưng vẫn biết có người thân mong ngóng
Vẫn biết ngày mai mình về tổ ấm
Còn cha con em?
Trôi theo chuyến tàu nhanh
Không có nhà ga cuối
Như hạt bụi
Mỏng mảnh không hướng bay
Oằn nặng vai gầy
kéo theo chiếc toa
Nặng đầy bóng đêm suốt kiếp.