Khúc ấu thơ
Tôi nhớ, sau luỹ tre xanh, những ngôi nhà đắp đất
Có bầy trẻ thi nhau ném vỡ cả bầu trời
Để đổi lấy những bước nhảy thia lia
Của chiếc mảnh sành trên nước
Những nụ cười thơm như ăn được
Đánh thức mặt ao… bừng mở mắt sen.
Trốn tìm trong rơm rạ sấn đầy mùa hương
Lại chẳng dấu được tiếng ve đựng trong túi áo
Kèn lá chuối ti toe…
Thổi căng tràn sinh khí ngực làng.
Những đưa trẻ da đất trần truồng
Oà vào dòng đỏ rượi phù sa, bơi như đàn cá
Sông bỗng rửa trôi khỏi lòng mình nỗi hoang vu.
Tôi nhớ, những bàn chân dày chai
Tóc khét đỏ nắng trời
Cho nhau những cánh bay
Uống gió ban mai
Cắn quả khế chua vàng thẫm nước chiều
Cười rúc rích, rung những hàm răng sún…
Cứ ngỡ ấu thơ là khúc mở cuộc đời
Lại như áng mây tinh khôi tan trong chớp mắt
Tưởng mình lớn lên độc bản dưới trời
Nhưng ngộ ra là hành trình sao chép
Y nguyên bao thứ qua rồi.
Và tôi,
Đã nhiều lần tự ăn mày khúc ấu thơ
Khi chết lâm sàng trong không gian nhiễm độc
Giữa thăm thẳm những chặng đường bão táp
Đến bao giờ tôi trở về tôi?