Khúc quê I
Làng Việt, nơi những bụi tre kết dày
nơi cánh đồng bắt gặp chân mây
mái rạ ngàn năm mưa nắng
bất tận những câu chuyện thần tiên
và tiếng đàn độc huyền
đêm thâu ... mờ tỏ.
Tre ngăn giặc và làm lờ bát cá, đơm tôm
đan những niềm vui gánh gồng xuôi ngược
cắm trên bát cơm tiền biệt
người hết kiếp về trời.
Những cánh đồng đất chìm nước nổi
những cánh đồng nứt nẻ chân chim
sâu hoắm những vết thương bom giặc
quằn quại bao lần chia, nhập...
vẫn nguyên màu phù sa mịn đỏ sông Hồng.
Những hạt gạo như ngọc reo trên mặt giần sàng
lá dong xanh ủ trời tròn đất vuông vào miếng bánh.
Tằm rứt ruột nhả tơ, kéo kén
bền lòng xe sợi thời gian.
Mái tranh hoá tro tàn
sau những lần giặc giã
trong ngàn mùa mưa lũ
nghiêng đổ rã rời.
Vết bùn che khuất mặt người
màu áo nhuộm nước nâu buồn u uẩn.
Nơi trai làng ra trận
không về
để lại hồn mình nơi giếng nước gốc đa
con đò, ngôi đình mái ngói phong rêu
tái chiều châu thổ.
Làng tỉnh cơn mê ngày trở gió
đêm phục sinh vỡ oà nước mắt ban mai.
Mặt trời bừng lên trong những giọt đàn bầu
nơi vầng trán nhăn hình sóng lửa
người quê
nơi vòm ngực đẫm ánh ngày bầy trẻ chạy trên đê
con luỹ lòng dân nghìn năm bồi tụ
khao khát và hăm hở
đi qua nắng, mưa, giông tố
cắt bỏ những khối u tầm gửi trong mình.
Hạt thóc uống mồ hôi hoá thành bông lúa
quả trứng khát khao đập vỡ mình sinh nở
trăng vẫn mắc cành tre đầu ngõ hẹn hò
trời xanh trắng cánh cò
như mây ca dao bay vào bát ngát.
Người truyền lửa cho đất
đất lên xanh.
Người truyền cho nhau niềm yêu tin
làng mở ra vô tận
những cánh buồm phồng căng tiếng biển
chứa can âm hưởng chân trời.