Những cơn bão không có gió.
Tất cả những tuyên ngôn kim cổ đều na ná giống nhau
Vì con người,vì một đất nước
Mà con chiên thiên đàng của Chúa trời
Chúng sinh thoát tục nơi Niết bàn của Phật
Cũng phải khát khao ao ước
chỉ khác nhau
Một thì hư vô, một thì chưa có thực.
Không biết bao nhiêu triết gia viết sách
Số trang in ra rao truyền
Chắc chắn đủ phát cho sáu tỷ người
ánh sáng như đàn đom đóm đêm tối trời
đưa đường dẫn lối lũ trẻ – loài người
rẽ vào những ngả khác nhau.
Tất cả những chính trị gia đều buồn nhiều hơn vui
Và đều khóc ra nước mắt
Nhưng rất ít có nước mắt người.
Và sinh linh cứ quằn quại khóc
Trên những đường biên phân định bằng tiếng súng
Dưới bầm dập bầu trời lửa cháy
Những dòng máu đỏ
Chan vào nhau
Những màu da xếp chồng nhau
Trên cỏ
đợi ngày trở lại cõi hồng hoang.
Quả địa cầu vẫn quay guồng quay sáng tối
Lũ trẻ con- loài người
sáng hành xác, tối lăn ra ngủ
với niềm tin ngàn năm vẫn thơ ngây
khi thức thì có pháp luật dắt tay
mà không biết còn có người dắt tay pháp luật
lúc gian khó, nguy nan, bất lực
lại ùa về lòng mẹ
mẹ ơi…