Mùa lá Diêu bông - Chùm trên Tạp chí NV&TP

 

 

 

 

Từ Phan Si Phăng

 

Treo sinh mệnh vào mỏng manh sợi cáp

Những kiếp hoa phù dung mơ chinh phục ngọn phù vân

Đập rát mặt, gió mưa như bão thốc

Trùng trùng xám lạnh… mây vần….

 

Đánh đu xác hồn đổi một lần chạm chân vào mỏm núi

Con người vẫn giữ gen nguyên thủy cuồng say

Trời ngỡ mênh mông mà hóa ra chật chội

Trên mặt đá hoang vu ngàn thuở bị lưu đày.

 

Tưởng tự vượt thoát mình lên đỉnh cao chất ngất

Đứng trên núi non, cây cỏ, đứng trên người

Vẫn là túm tóc mình vứt ra rìa trái đất

Để nhân tính, nhân hình biến dạng dưới vực sâu!?

 

Thêm một bậc thang cao, thêm hiểm nguy và cô độc

Thấy tiếc nhớ sắc nắng vàng như mật rót lòng thung

Em tựa cửa ngóng chờ, mảnh trăng non đang đợi

Chiều chín tới… cơm thơm …

Bếp lửa dậy men nồng!

 

 

 

 

 

Sợi tóc em và chiếc lông voi

 

Thác Bảy Nhánh ở Buôn Đôn chia bảy lối

Biết đi đường nào xin lông trắng của thần voi?

Liệu có phải như Đam San sa bùn lầy hư ảo

Trái tim thiêu trong lửa mặt trời!

 

Mắt M’Nông thì hút hồn vời vợi

Tóc gió bay ngang cứ tinh nghịch trêu người

Ven suối mơ, dấu gót sen... dùng dằng như đợi

Bảng lảng thơm, mùi bồ kết chờ ai?

 

Chợt ngộ ra giữa u mê trùng điệp núi

Rằng chiếc lông thần* vẫn chỉ lông voi?

Và sợi tóc em vương, như tơ đàn huyền ảo

Trên ngực áo anh…ngân đến tím lòng chiều!

 

Những mảnh cầu vồng tan trong xác gió bay

Anh chẳng cược lòng tin vào hư ảo

Nếp đã chín men, giục cần dâng rượu bão

Hương con gái ở rất gần,

Tay đang ngóng chờ… tay!

-------------

  • Theo truyền thuyết M’Nông, Thần voi (Nguăch Ngual)

thường ban lông đuôi của mình để kết duyên đôi lứa.

 

 

 

 

 Viết giữa lòng sông

 

Hà Nội năm cửa ô, tưởng chỉ toàn viễn cổ

Sao còn giấu tia mặt trời dưới lớp rêu phong

Như là em ngày xưa ấy

Vẫn xuân trong hoa bãi giữa Sông Hồng...

 

Vẫn biết tuổi mình nhuộm nước hoàng hôn

Nhưng ai bảo mắt hoàng hôn không lúng liếng

Câu thơ anh vắt vào sương bảng lảng

Chạm lúng liếng em bỗng bừng sắc cầu vồng.

 

Cầu bắc tình ta về năm tháng giảng đường

Chạm mặt giếng đá ong vơi đầy nỗi nhớ

Những ngày sống đan vào nhau như cỏ

Sợi rau muống dài một thuở...còn vương...

 

Thời dọc Cà Lồ trắng áo sinh viên

Thành phố Xuân Hòa nghiêng chiều đá sỏi

Cầu Khả Do nổi nênh trong lũ

Còi tàu Phúc Yên xoáy ruột đêm buồn…

 

Như những con thuyền va mặt sóng thời gian

Chở được mất, vui buồn, thành bại…

Quá khứ đã lùi xa, ngày xưa không trở lại

Ta cập vào nhau và neo ở bến lòng!

 

Đứng trong hoa nhìn bờ bắc sông Hồng

Hoài niệm như khói mây ảo mờ mặt nước

Đời hoa ngắn tày gang rồi tan vào biền biệt

Còn một chút hồn mang cháy với mùa đông…

 

                            Bãi gữa sông Hồng, kỷ niệm 50 năm ngày hội trường.

 

 

 

 

 

 

 

Mùa lá Diêu Bông

 

Thơ mách nước tìm em, trỏ ta về Kinh Bắc

Đình Bảng đây,

Đâu váy buông chùng?

Ở nơi nào những gương mặt búp sen?

Cuống rạ đồng chiều dấu chân ai tướp máu!

 

Thuyền thúng thả sông Cầu chở phận người quan họ

Còn hồn câu quan họ

Gió trời cuốn đi…

Ai hóa đá nhớ thương để dòng nghẹn lững lờ

Ủ mãi giữa lòng mình một vừng trăng vỡ?

 

Theo vết người xưa, cầm câu thơ ngày cũ

Soi vào Kinh Bắc xa xăm

Chỉ thấy chung chiêng vành nón ba tầm

Em ở đâu vẫn như là sương khói?

 

Bất chợt chạm trái tim nhà thơ run rẩy

Vẫn phiêu diêu trong lãng đãng hương trầm

Diêu Bông hỡi...Diêu Bông...!!!

Day dứt tiếng gọi tình bên sông thầm thĩ chảy.

 

 

 

 

 

 

Chút hương quê

 

Vẫn ruộng mật bờ xôi đơm ăm ắp hương đồng

Cánh cò trắng khiêng mây về…

Cho ca dao chép lại?

Hồn tre, trúc bay vào trời theo tiếng sáo

Trầy trượt giữa đêm bùn… lại gặp hoa sen.

 

Mấy bận vơi đầy, ly tan trong bão táp, lửa bom

Rồi tụ hợp đắp bồi, sinh sôi… kết thành làng bất tử

Trai gái nối duyên nhuộm cốt trầu thắm đỏ

Chiếu chèo trải sân đình ru tuổi thần tiên.

 

Trạng Nguyên mở tim mình thu tiếng nhân gian

Câu thơ thương đời còn thơm hương nước mắt

Bao ông Gióng về làng, vui buồn với đất

Mặc ai khanh, ai tướng vịn ngai vàng.

 

Quê như gió vô hình nâng những cánh chim

Như nước lặng thầm chở đàn cá chảy

Đất tự hẹn mùa xanh, cây hẹn ngày ra quả

Ta chín thành ta nhờ nhân hậu lòng làng.

 

Đi hết đời người, chẳng đi hết quê hương

Nơi thăm thẳm diệu kỳ như một miền truyện cổ

Và những khoảng lặng im, ngỡ là hóa đá

Vẫn thánh thót, ngân nga

Trong tiếng độc huyền cầm…

 

Đền Trạng Trình, mùa hạ 2016

 

 

 

 

 

Chiều Bắc Á

 

Không còn được ngắm tuyết rơi và uống trà đạo

Nghe những câu thơ Sijo tắm ánh chiều vàng

Cơn địa chấn bắt đầu rung bán đảo

Mùa mộc lan ngẩn ngơ buồn, hiu hắt tiếng bầy ong.

 

Sóng thần tích đầy Tây Thái Bình Dương

Núi Phú Sĩ như con hổ ngủ say đã bắt đầu tỉnh dậy

Sông Áp Lục gầm gào thác chảy

Vĩ tuyến 38 căng ngang hồn Triều Tiên chiếc lưới tử thần.

 

Đi trong thế giới văn minh

Sự sống xanh tươi hơn, tràn sắc màu hương vị

Nhưng nơi thung lũng chiến tranh

Cây súng lại trổ ra muôn ngàn trái đạn, chùm bom…

Và u ám  đầy trời màu mây nguyên tử!

 

Những kẻ tôn thờ chiến tranh như một thứ văn hóa

Rất tiếc, chúng biết nói tiếng người

Dẫu sóng nhân văn đã lấp vùi các tòa thành trung cổ

Chúng vẫn sinh tồn như mầm cỏ mãi tươi!

 

Chiều Bắc Á bây giờ chớm thu

Nhưng không gian toàn lửa

Những gương mặt trước ngưỡng đêm âu lo héo úa

Vô vọng đợi chờ gì…?

 

                                                    CảngBusan Hàn Quốc tháng 8 năm 2017