Nghĩ ở đêm thơ
Có những lần tựa vào đêm chờ tàu
trong hố đen bật thở than tiếng nhị
điệu nhạc não ruột
thoát ra trong vùng tối chiếc nón mê
như lá rụng hụt hơi, đập vào trăng tê buốt.
có một thứ vỡ nát trong tôi
rợn hơn tiếng bánh xe nghiến ray khô khét.
Có những buổi bia cỏ vỉa hè, chiều đổ
câu thơ bạn rơi vào hoàng hôn
ứa lửa.
ủ ấm hồn tôi giữa nóng lạnh cuộc đời
soi khoảng giao thoa giữa đôi bờ thật ảo.
Tôi đã bám vào tiếng nhị hoang vô danh
vịn câu thơ mộc lề đường bạn cho mà đứng dậy
chúng truyền vào tôi năng lượng trái tim
như cây có thể trổ mùa xanh
bởi ngàn năm được mớm hồn đất mẹ.
Đêm nay... sân khấu lung linh
câu thơ được dìu đi trong tay phường đào kép
từng nốt nhạc nhuộm đèn màu xoay chóng mặt
sự bội thực lỗ tai có thể thành thuốc độc
những ánh kim bay lên chưa chắc đã vàng.
Thơ ơi, thơ có cần đánh phấn
và tự bao giờ nhạc phải bôi son ?