Những ngôi sao cô đơn
Thì ra trên chín tầng mây cũng có phố có nhà
Cái vũ trụ mênh mông chỉ như một đất nước bé nhỏ
Những ngôi sao là những em bé
Những vệt sao rơi
Như những đứa trẻ bị quăng ra khỏi bầu trời
Chúng cháy lên gào thét quằn quại rồi tan vỡ
Người ta bảo hai bên bờ sông Ngân là những đám bụi vũ trụ
Không đâu,đó là ánh mắt những đúa bé lang thang dạt vào thành những đám tinh vân
Và những ngôi sao đen
Những ngôi sao lầm lũi trong cô đơn suốt kiếp là bóng đêm
Những tinh thể lạc loài tự chết
Không ai nhìn thấy chúng
Kể cả mặt trời mặt trăng
Hào quang của họ biến những ngôi sao thành con đom đóm
Chúng bị đẩy lùi xa...mãi miền vô tận.
Hai vầng nhật nguyệt kia mải lo những việc vĩ đại
Trăng còn lo rót men vào bầu rượu thi sĩ
Và rắc phấn lên da của các cặp nhân tình
Mặt trời lo toả sáng trước nhân gian
Và đốt nóng nhiều vùng trên trái đất
Họ không thể nghe tiếng kêu thương bị xéo quằn của những hạt cát
Nên những ngôi sao kia cứ treo số phận ở ngang trời.
Khi đau cho những ngôi saoư
Những bác học nhăn trán nhiều năm tóc hoá thành mây bạc
Nhiều hoàng đế quyền uy nổi bão dông sấm sét
Và ngàn triệu những cảm thông sẻ chia những giọt nước mắt
Nhưng mây, sét, và những giọt nước mắt
Vẫn chẳng làm ngừng những ngôi sao âm thầm thoi thóp nổi trôi
Và cứ dày thêm chi chít khắp trời.