Nỗi gió Cửu Trùng Đài

              Nhân đọc lại kịch “Vũ Như Tô” của Nguyễn Huy Tưởng

 

Hà Nội những cao tầng ngạo nghễ với trùng xanh

Nhưng nắng quái vẫn buốt lòng chiều phố cổ

Nghe trong phong rêu hồn vía cổ thành

Tiếng trái tim kêu giữa hoang tàn đổ vỡ

Thảng thốt, ngác ngơ…tuyệt vọng đến khôn cùng.

 

Thuở thời thế đảo điên, máu bầm nội chiến

Tiếng thơ trượt ngoài tai lũ cá tranh mồi

Trời u tối, đất ngả nghiêng, lòng người mụ mẫm

Ngọn nến quyết thiêu mình thành ánh sáng

Ánh sáng hoá cô đơn như một tiếng thở dài.

 

Chỉ còn đống tro tàn xót xa trong hoàng hôn ký ức

Khi đốt hết tâm can để dựng Cửu Trùng Đài

Cái đẹp vốn mong manh gieo giữa lòng bão lốc

Sao thoát cuốn vào vòng vùi dập oan sai?

 

Dẫu luôn hiểu tài hoa thường mệnh bạc

Nhưng cái Thiện cớ sao nhằm cái Đẹp dập vùi

Đất nước thuở bi thương anh em cùng một gốc

Lại bức tử nhau oan khuất bời bời?

 

Vẫn bệch bạc những kiếp sao mọc sớm giữa trời

Cháy đến hết mình, chẳng một lần lấp lánh

Những mảnh đời hoa chọn nở trước muà,

Giữa sương khói u mê phủ dầy trong vườn cấm

Nuốt hận nghẹn ngào…

Hương đành gửi ngàn sau.