Sài Gòn đêm
Sài Gòn,chiếc tổ ong khổng lồ
Gói trong đêm, rầm rì như chưa bao giờ biết ngủ
Đằng sau lớp kính bin-đin ánh đèn màu mờ ảo
Những cặp chân ngắn, chân dài
Dính vào nhau cùng phấn son, hơi men và nhạc lạ
Những khuôn mặt mỡ phính căng khoe sự dư thừa
Và thỏa mãn bản năng tột độ
Không gian dường như dâng đầy hơi thở thú
Chất người thối rữa, úa phai.
Sài Gòn đêm dầm chân vào vũng tối
Những giấc mơ mỏng manh vắt trong khu ổ chuột
Héo quắt phất phơ
Chạm tiếng Thạch Sùng chắt lưỡi.
Tùm hụp những ô cửa sổ
Mắt rỗng đen trân trối nhìn đêm
Có những linh hồn thoát xác
Bay qua tiếng ngáy nặng nề
Và hoảng hốt thấy mình lại trở về vũng rác
Nồng nặc mùi nhân gian, mặn muối cần lao!
Khuya rất sâu…
Sài Gòn vẫn nghe rảnh rớt tiếng rao
Đứt quãng, não nề… rụng trên đường phố
Không ai nhặt, tiếng rao rơi như lá
Mẹt hàng rong nhuộm đèn đường
Hóa vầng trăng vàng úa
Dập dờ trong tím tái nước đêm.