Tấc hồn Chăm

 

Vạch mặt cỏ thời gian tìm lại Tháp Chàm

Chạm mảnh xưa xứ Chăm... rụng rời chân tháp đổ

Hơn 700 năm vùi mình trong rừng xanh, núi đỏ

Ôm một thuở bão giông, chờ lay thức lòng người?

 

Như vẫn thấy mùi mồ hôi nghệ nhân vương trên gạch vỡ

Những con mắt nén nỗi niềm qua ô cửa xuyên Đông

Ngóng đợi mặt trời lên, hay khát về biển cả?

Và tiếng nhạc Chămpa, vũ điệu lửa nồng nàn…

 

Bây giờ là đây, những giấc mơ bẽ bàng tắt thở

Hồn cố đô như bóng mây ma phủ lên lăng mộ u buồn

Dây leo tháng năm tiễn vàng son vào hoang phế

Nàng Apsara đập vỡ đá,

Hiện mình thương nước cũ giữa cô đơn

 

Những tháp Chàm...

Như bao dấu chấm than cắm trên mình đất nước

Chứng tích bi thương của gươm đao, khói lửa một thời.

Chiến tranh chẳng bao giờ tự khoe khuôn mặt thật

Nhưng bước chân cuộc chiến nào

Cũng để lại những héo nhàu, chỉ máu chảy là tươi (?!)

 

Có thể nghìn năm sau vẫn còn vang tiếng tháp kêu trời

Giờ âm thầm xuống hoàng hôn bóng đổ

Như một câu thơ già nua vắt mình ứa lửa

Một cánh chim chiều trĩu nặng hồn Chăm.

 

Tháp Khương Mỹ - Núi Thành,năm 2010.