Theo cánh chuồn kim
Biêng biếc mặt ao làng như là biển tuổi thơ tôi
Tre chải tóc bần thần nghiêng chiều gió thổi
Lấp loáng ánh chuồn kim xuyên nắng vàng như sợi
Theo thuyền giấy mong manh
Thả những hạt mặt trời.
Nơi nước thở tiếng mùa thu lúng liếng mắt sao trời
Đêm hò hẹn đầu tiên, trái tim như sen nở
Vẫn ánh chuồn kim thì thầm dẫn mở
Đem sợi trăng khâu gió nội với hương đồng.
Nơi ta vội bỏ đi, tự đày mình trên mặt sóng thời gian
Một sớm chợt bàng hoàng
Thấy vía hồn mình như bị ai đánh tráo
Ta tự cấy giữa lòng ta mầm bão
Để gió quật tả tơi, tầm tã mưa buồn.
Những ky cóp lấy từ đời, đem giở lòng xem
Đống khoác lên người như trăm nghìn mảnh vá
Cái thừa thãi không cần, cái đang cần chẳng có
Ta nghèo đi trong thơm thảo tấm lòng làng.
Toát mồ hôi, ngộ ra khi nhìn ngược lại con đường
Vẫn lầm lạc theo lối mòn người đi từ quá khứ
Bất chợt...
Ánh chuồn kim hiện về, xâu ta vào thương nhớ
Gặp lại sen trong đầm
Muôn kiếp chẳng quên thơm.