Nước mắt giữa mùa vàng
Những hạt nắng đầy trời chưa chắc đã nhiều hơn
Với thảm lúa sáng chân mây, vàng như hoa ruối
Sao gương mặt chị lại buồn như lá héo
Giọt nước mắt rơi…nhuốm mặn cả hồn đồng?
Suốt kiếp người gieo vào đất hạt niềm tin
Gió chướng thổi bạc đầu, phập phồng mùa nước nổi
Bì bõm giữa dãi dầu, chồng cày vợ cấy
Cây lúa lên xanh, hơi thở bết mùi bùn.
Chưa kịp vui mùa chín, lúa trĩu bông
Đã quặn thắt nỗi đau hạt thóc vàng mất giá
Phận kẻ trồng cây nằm trong tay người mua quả
Hạt giống cựa mình se lạnh nỗi mùa sau?
Chị nhìn sông, nước hờ hững qua cầu
Chị ngóng trời vành trăng như dấu hỏi
Đất Đồng Tháp mênh mông vẫn đá chìm mây nổi
Gặt được mùa vàng
Mà thất bát mùa vui (!)