Những bông sen nước
Không sơn xanh đỏ và nhuộm trắng như gái phố
Người đàn bà ở quê vương màu bùn
Như những ngôi sao đen ẩn trong không gian
Tạo trường lực hấp dẫn của mình
Để trái đất quay, mặt trăng lên và mặt trời lặn.
Chưa bao giờ là hoa hồng, hoa lan…
Dẫu hoa của đồng quê vẫn làm duyên cho phố thị
Họ là những bông hoa lúa
Nở mỗi ngày trên bát cơm thơm.
Chưa bao giờ được coi là thơ
Mà lại hóa thành thơ lung linh ngàn năm lẻ
Như viên ngọc ẩn vào hương đất mẹ
Như cánh vạc cánh cò mang hồn vía đồng quê.
Họ bay qua cuộc đời như những áng mây
Rồi lại thành mưa trở về với đất
Hóa những bông sen sống vùi trong nước
Vươn nở ở giữa trời
Và cứ thế mà thơm.