Qua Ải Khẩu*

Vẫn những mái sàn thả bóng mơ bên suối

Em ướp nụ cười thơm vào chén trà tươi

Sóng sánh nhịp tim hiện hình trong mắt nói

Cất tiếng yêu thương tỏa hơi ấm lòng người.

 

Nhưng bia mộ vô danh ngoài kia bạt ngàn phơi nghĩa địa

Những sắt thép rỉ hoen đang rền rĩ dưới trời

Tiếng vó ngựa, tên bay… rụng đầy hoàng hôn úa

Ải khẩu thành chứng nhân chinh chiến ngàn đời.

 

Tưởng mầm chết đã vùi chôn vào quá khứ

Vẫn hiện hình hôm nay hơi lạnh mặt sa trường

Muôn số phận thường dân bị dìm trong dòng chảy

Gầm gào sóng phả gió tanh!

 

Chiều muộn buông, đường làng quanh quẩn tối

Mây cánh vạc về Nam đang dồn phủ kín trời

Khi tiếng nổ vang lên chúng ta không còn tuổi

Máu sẽ tưới lên hoa

Và lửa đốt nụ cười…

 

Nếu cuộc sống thơm trong như chén trà làng Ải Khẩu

Và lòng kẻ lữ hành ấm áp giữa bình yên !?

Nhưng từ điển viết bằng máu tươi không dùng từ nếu ấy

Nên biên ải bao đời lởn vởn bóng mây đen.

 

                                           Thành phố Bằng Tường (TQ) tháng 6.2014

---------------

Làng Ải Khẩu, phần đất Trung Quốc trên biên giới Việt – Trung.