Từ không gian chết
Mỗi gian bảo tàng, như một tầng địa phủ
Những mảnh thời gian chồng lấn nhau đen kịt máu bầm
Chạm lại mặt những hung thần khi cất lời chỉ bằng tiếng nổ
Sự sống đẩy lùi xuống vạch số không!
Tưởng như đi trong không gian mịt mù mưa a-xit
Mầm ác mọc lên như nấm phủ kín trời
Tất cả bị nhấn chìm trong huỷ diệt
Bầu khí quyển chiến tranh làm ngộ độc trái tim người.
Đất nước tôi đã hồi sinh từ một không gian chết
Lòng dân tộc nhân từ khâu lại miệng chiến tranh
Nhiều người lính về quê
Tiếng bom đạn đêm trở trời vẫn réo gào trong da thịt
Cơn mơ chập chờn... đại bác cầm canh.
Đất nước tự bao đời chìm trong binh lửa
Dưới mỗi mái nhà ta đều có một bảo tàng
Hạnh phúc dẫu sum suê chất đầy mâm ngũ quả
Quá khứ vẫn vọng về trong man mác khói hương.
Nếu những vũ khí giết người kia hóa đồ chơi
Và nơi đây là siêu thị
Tổ quốc một thời không trắng những vành tang (!?)
Nhưng mấy mặt biên thuỳ, sớm nay vẫn đầy mây tích nổ
Lứa tuổi đôi mươi lại vác súng rời làng...
TP. Hồ Chí Minh tháng 7.2012