Ta về tựa gốc khế chua
Ta sẽ vẫn trở lại làng
Để thức với cánh đào phai nở cùng mưa rây bột
Nồi bánh chưng đêm ba mươi ăm ắp chuyện đời
Tháng bảy lẻ loi buồn nhìn bong bóng ngâu trôi
Những tháng tám, tháng ba đói vàng con mắt.
Vẫn về với tuổi thơ
Tìm giọt mồ hôi người đọng thành cổ tích
Uống ngụm nước giếng đình đầy ăm ắp ca dao
Thăm thần tiên đất quê, đời cũng bùn vương lấm láp
Tựa gốc khế chua đứng đợi đại bàng.
Ngả vào hương sen tẩm trăng, chất sáng khoang thuyền
Mẹ chở ta trôi trong đêm tháng Giêng cùng với đàn đóm đóm
Những Thạch Sanh, Lưu Bình, những Xúy Vân, cô Tấm…
Rung trống chèo mời gọi ở bên sông.
Ta về tìm những con trâu biến mất khỏi không gian
Những chiếc túi ba gang suốt đời xẹp lép
Bầu trời chưa kịp vá lành vì mấy thời bom đạn giặc
Đất âm thầm rỏ máu nhuộm thời gian.
Nơi mái trường,
Hầm chữ A chống cọc tre xanh, ta đội mũ rơm vàng
Câu thơ tình đầu tiên tím mãi vào trang vở
Bạn ra trận…một lần... và không về nữa,
Bao mùa phượng ứa lửa hè đun sôi tiếng ve….
Trở lại miền mộng mơ và thương khó nở ra ta
Nơi cuống rốn cả làng tan hòa vào đồng Khoai, đồng Bãi…
Xin làm vạt heo may…
Gọi vía quê đang lạc vào xác phố phường ngông cuồng hiện đại
Nhập lại với hồn quê rơm rạ tỏa rưng rưng.