Chiều trắng
Gom chiều nhóm lửa đốt thơ
Thấy trong ngọn khói ngẩn ngơ về trời…
Bóng cha gió tạt rã rời
Một vai mẹ gánh mấy thời bão dông
Và em mỏng cánh sen hồng
Rời quê cất bước theo chồng… thành mây
Mồ hôi phơi trắng ruộng cày
Hồn làng như đất găm đầy chân mưa.
Gom chiều cất rượu, muối dưa
Mùi chua,vị đắng như vừa đâu đây
Cơn mộng mị, giấc tỉnh say
Thổi về làm tóc tôi bay trắng chiều.
Giở lòng tìm lại thời yêu
Chạm vào mùa cũ bao nhiêu lá vàng…