Bên dòng sông đang chết đuối

Lâu rồi ta không về với Mêkông

Trong ký ức,

Phù sa chảy mênh mang thuyền xuôi, ghe ngược

Rạng đông, cá kiếm mồi, bơi như ngăn dòng nước

Chạng vạng chiều

Chịt chằng kênh rạch chạy ngút tầm, dát lửa rực mắt tôm

 

Giờ chỉ thấy ánh hoàng hôn úa vàng trong mí mắt

Mặn gió cồn lên từ Tiền Giang, Hậu Giang

Nhịp vó gầy cất trăng suông cót két

Mẻ lưới kéo lên vỡ nát mảnh trời chìm.

 

Phận thường dân mỏng manh như hạt nước

Miếng cơm ăn chan võng bát mồ hôi

Sao lo được chuyện thượng nguồn từng ngày như lửa đốt

Những con đập lòng tham be lại cả dòng trời?

 

Liệu sông có rửa trôi những bưng biền trù phú

Buộc những đời cò cất cánh thiên di

Nước ròng xiết bất thường đuổi cá tôm khỏi miền trú ngụ

Câu lý có gói lòng sông nước…dời đi?

 

Ta với gió mang về những ánh buồn hiu hắt

Nỗi lo lắng chẳng mơ hồ, ngày cạn kiệt Cửu Long giang

Khi Mê kông hết cá tôm, phai màu phù sa ngọt

Sẽ hóa dòng sông chết đuối ở trong mình?

 

                                          Bến Ninh Kiều, Cần Thơ tháng 7.2014.