Gửi hồnThục Phán
Về duyên hải tuần du, có một đêm ngủ lại ở làng
Vua và thần dân như cá nước sum vầy mở hội
Chuyện đã vùi vào mấy ngàn năm
Người quê, nối lòng nhau dệt thành huyền thoại
Nâng niu như báu vật của riêng mình.
Chỉ tiếc, sau đêm ấy nhà Vua không ở lại
Người tin vào nỏ thiêng và Cổ Loa thành
Nơi không có lòng dân và bát ngát hương đồng
Bầu trời kinh đô phủ đầy mây lông ngỗng.
Người chém Mỵ Châu,
Mở đường máu chạy về biển một mình
Dẫu có hóa thần, nhưng chẳng còn Âu Lạc
Làng nhuộm máu, đồng chìm trong nước mắt
Lạnh sống lưng bài học nghìn năm.
Nơi một đêm Người ngủ lại ở làng
Những thương nhớ đắp thành cổ miếu
Vòng khói hương tự hỏi lòng rồi nhòa thơm thểu não
Sao Người sau đêm ấy, lại rời dân?
Tất cả các vương triều dựa thành cao đều thảm bại
Nhà Trần đại thắng, nhờ ba lần biết dựa vào dân
Bức thành vững muôn đời ở đâu?
Dẫu có nhận ra, Người cũng không còn cơ hội
Còn người làng tôi,
Lưu huyền thoại kia, để dạy cháu con mình.
Miếu Thục Phán làng Hà Phương,3/2016