Đoản khúc làng chìm
Như một câu ca dao rụng xuống sông Hồng
Hoa cúc nở mùa thu, vàng tựa ai rắc nắng
Heo may phất cờ ngô, trỏ lối mòn quanh co cát trắng
Phù sa dâng đỏ mặt sông.
Theo ánh mặt trời soi dấu thời gian
Bỗng chạm phải những khúc chìm khúc nổi
Có câu thơ gửi vào sông nỗi niềm gọi máu
Có tiếng đàn vương mặt nước thở than…
Chứa đằm khoang bao số kiếp gian nan
Thuyền neo mình vào sông
Người neo đời vào cát
Những thân phận thấm nắng mưa, đắng cay, nhàu nát
Thương nhau chắp lại thành làng.
Mùa lũ thì chìm
Mùa khô nổi lại
Đôi bờ chất ngất những cao tầng điện lung linh nhói sáng
Giữa dòng, ngàn con mắt nhà bè
Thâm lại, ngó vầng trăng(!?)
Trên khuông nhạc sáng tươi mềm mại dải sông Hồng
Tràn hoa nắng, và cây đời thì trĩu quả
Có đoản khúc mờ dừng trên bãi giữa
Bao ánh mắt mờ câm như những nốt trầm.
Nhĩ Hà, lập thu 2015